Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Thế thôi.
Sau đó, Diêm Cạnh Hàng thả người dựa cửa, nhìn tôi cúi đầu xin lỗi khắp nơi dọn dẹp hậu quả, khóe miệng nhếch lên: "Thì ra thư ký Lăng rất quan tâm tôi nhỉ."
Tôi giả bộ thành khẩn: "Tôi đối với Tổng Diêm, tất nhiên là một lòng trung thành."
Nhưng ở chỗ khuất tầm mắt, tay tôi bấm ch/ặt vào đùi mình.
Đồ ngốc! Cần gì phải nhiều chuyện thế!
Hôm nay là đêm Giao thừa.
Ch*t, chuyến bay!
Tôi vội rút điện thoại tra trang đặt vé.
Ngay cả hạng thương gia - thứ trước giờ không dám ngó - cũng hết vé, đừng nói chi vé tàu hỏa đã ch/áy hàng từ lâu.
Chiếc xe cà tàng của tôi thì đang trong gara sửa.
Thấy tôi ủ rũ nhăn nhó, Diêm Cạnh Hàng khẽ nở nụ cười.
"Thôi được, xem như công nhận lòng trung thành của cô, ngày mai tôi sẽ lái xe đưa cô về."
"Ngày mai ạ?"
Hắn nhướng mày: "Hay là muốn tôi thức trắng đêm lái xe đưa cô về?"
Tôi vội vẫy tay: "Không dám không dám."
Có lẽ thấy tôi lếch thếch kéo valy một mình, bộ dạng thảm hại đáng thương, Diêm Cạnh Hàng bỗng dưng mời tôi vào nhà ăn tối.
Thật không ngờ,
thời buổi này lại có tổng giám đốc biết nấu ăn!
Đối diện mâm cao cỗ đầy, tôi xuýt xoa khen ngợi rồi cắm đầu ăn, tốc độ 'một dĩa lên là sạch' khiến Diêm Cạnh Hàng cầm đũa ngơ ngác:
"Thư ký Lăng, với bộ dạng này của cô, người khác thấy vào lại tưởng tôi bóc l/ột nhân viên."
"Tài nấu nướng của Tổng Diêm thật đỉnh cao, ngang đầu bếp nhà hàng ạ."
Hắn không giấu nổi vẻ đắc ý: "Cũng tàm tạm, nấu đại cho vui thôi."
"Được ăn món ngon đêm Giao thừa cũng đỡ buồn. À mà Tổng không về đoàn tụ gia đình sao ạ?"
Nghe vậy, Diêm Cạnh Hàng tắt nụ cười.
Toang rồi.
Mình quá trớn mất rồi.
Sao lại đi soi chuyện riêng của sếp thế này.
Bầu không khí chùng xuống.
Diêm Cạnh Hàng đứng dậy bước đến cửa sổ, giọng lạnh tanh: "Ly hôn, tái hôn. Cả hai bên đều có gia đình mới cả."
Hắn xoay ly rư/ợu trong tay, "Tôi quen ở một mình lâu rồi."
Tôi đặt đũa xuống, cũng rót cho mình một ly.
"Vậy thì Tổng giỏi thật đấy, một mình vẫn sống ngon lành."
Nâng ly lên cao, tôi hướng về hắn: "Vì vị Tổng giám đốc ưu tú, cạn ly!"
Đúng lúc ngoài cửa kính, pháo hoa rực rỡ bừng sáng, biến màn đêm thành ngày.
Giữa muôn sắc màu, Diêm Cạnh Hàng quay lại.
Ánh mắt hắn lấp lánh như pháo bông.
Hắn nâng ly, khẽ chạm vào ly tôi: "Vì thư ký Lăng chăm chỉ, cạn ly."
6
Sáng hôm sau, Diêm Cạnh Hàng giữ lời hứa lái xe đưa tôi về.
Xe bon bon về phương Nam, suôn sẻ gần sáu tiếng, cuối cùng thấy con phố quen thuộc.
"Cảm ơn Tổng Diêm, đến đây là được rồi ạ."
"Ừ."
"Chúc Tổng năm mới vui vẻ!"
"Cô cũng thế."
"Về đường cẩn thận ạ."
"Ừ."
"..."
Nhưng ổng ơi, mở khóa xe cho tôi xuống với.
Sau một hồi xã giao, tôi bước xuống xe, bị đứa em họ tinh mắt nhận ra.
"Chị Oánh!"
Cô em họ đang học cấp hai dẫn theo lũ trẻ ùa tới, bao vây tôi hướng về phía nhà.
"Chị có quà cho mọi người đây."
"Wow, không hổ là chị Oánh tuyệt nhất thế gian!"
Đám đông cười đùa ríu rít kéo nhau đi, không khí náo nhiệt khác thường.
Ngoảnh lại nhìn thấy Diêm Cạnh Hàng đứng không xa, không biết từ lúc nào hắn cũng đã xuống xe.
Giữa nền tuyết trắng, hắn mặc áo khoác đen đứng cạnh chiếc xe cùng tông màu, cúi đầu nhẹ, chẳng nhìn rõ biểu cảm.
Vô cớ, tôi thấy bóng lưng hắn sao mà cô đ/ộc.
Nghĩ vậy,
tôi mở valy lôi ra chiếc khăn choàng đỏ chói.
"Quà còn lại chia nhau nhé, tự chọn đi."
Lũ nhóc xô nhau tranh giành.
Tôi chạy vội trở lại.
"Tổng Diêm!"
Nghe tiếng gọi, hắn ngẩng lên.
Gió lạnh lướt qua, bông tuyết nhẹ rơi, đôi mắt người đàn ông trước mặt dịu dàng khác thường.
"Tặng Tổng món quà này."
Tôi nhón chân khoác chiếc khăn choàng lên cổ hắn.
"Đừng lúc nào cũng đen xì, Tết nhất phải có chút đỏ cho không khí ạ!"
Hắn ngẩn người,
đưa tay sờ chiếc khăn, đuôi mắt giãn ra, ánh mắt đen láy lấp lánh.
"Cảm ơn cô."
Giữa tiếng người ồn ã, chúng tôi nhìn nhau cười, như thể cả thế giới xung quanh biến mất.
Cho đến khi...
Có người ho rõ to bên cạnh.
Tỉnh lại, chính là mẹ ruột đang nhăn mặt khó chịu.
"Con vì thằng này mà chia tay Lộ An hả?"
Tôi: ???
Em họ kéo tay áo tôi thì thầm: "Sáng nay Lộ An mang một cô gái về, bảo hai người chia tay rồi."
Tôi vội vàng thanh minh.
"Mẹ hiểu nhầm rồi, anh ấy là sếp của con!"
"Sếp gì mà Tết nhất còn đưa nhân viên về?"
"Tại hôm qua con vì chuyện của anh ấy lỡ chuyến bay."
"Thế là đêm Giao thừa hai đứa ở cùng nhau?"
"Chỉ là tình cờ thôi ạ."
"Còn cái khăn đỏ con tự đan anh ta đeo thế kia thì sao?"
Tôi ôm đầu: "Mẹ ơi, con tặng để cảm ơn anh ấy thôi mà!"
Mẹ tôi bĩu môi ra vẻ 'mấy trò con ni mà qua mặt bà', mắt liếc Diêm Cạnh Hàng từ đầu đến chân.
Hàng xóm xì xào bàn tán.
"Nói thật thằng bé này đẹp trai phết."
"Cũng cao ráo nữa."
"Nhìn xe kìa, chà, đắt tiền đây."
Em họ hãnh diện: "Anh rể mới đẹp trai hơn anh Lộ An nhiều!"
Cuối cùng, mẹ tôi ra lệnh đầy uy quyền.
"Đến rồi thì vào nhà dùng cơm đi!"
Tôi còn định tranh cãi,
thì đã nghe Diêm Cạnh Hàng ngoan ngoãn đáp: "Vâng, thưa bác."
7
Trên bàn ăn,
Diêm Cạnh Hàng đối mặt cuộc thẩm vấn khốc liệt từ 'bà mẹ vợ tương lai'.
Tôi đi quanh bàn như con thoi, sốt ruột như kiến bò chảo nóng.
"Quê quán đâu?"
"Người Kinh Thành ạ."
"Làm nghề gì?"
"Cháu và Lăng Oánh là đồng nghiệp."
"Nhà có những ai?"
"Bố mẹ thường trú hải ngoại, giờ cháu ở một mình."
"À này, lương tháng bao nhiêu?"
Tôi lao tới ngắt lời: "Mẹ ơi, cái này không tiện hỏi đâu!"
Công ty có quy định bảo mật mà.
Mẹ trừng mắt, đuổi tôi đi: "Vào bếp phụ bố nấu nướng đi!"
Tôi ngoảnh lại ba lần bảy lượt, vẫn không hiểu sao chuyện lại thành thế này.
Theo lời kể của bố đang nấu bếp, sáng nay mẹ Lộ An sang khoe khoang con trai tìm được bạn gái xinh đẹp việc làm tốt, sắp cưới rồi.
Chương 18
Chương 9
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 5
Chương 5
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook