Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tiếng khóc thê lương x/é ruột x/é gan.
Mũi tôi ngửi thấy mùi m/áu thịt nồng nặc chưa từng có.
Tất cả đều là cái ch*t.
Tôi đang thực hiện nhiệm vụ c/ứu hộ ở vùng thảm họa.
Cảm giác đó thật kinh khủng.
Dưới những bức tường đổ nát, chỉ có chó nhỏ mới chui lọt qua các khe hẹp.
Gạch đ/á cứng ngắc cọ xát làm đầu tôi đ/au nhói, mảnh kính vỡ cứa rá/ch chân tôi.
Tôi cố gắng thu nhỏ người chui vào, cố gắng đ/á/nh hơi trong đám bụi m/ù.
Tôi đã tìm thấy rất nhiều người.
Nhưng họ đều đã ch*t hết rồi.
Những cái đầu vốn tròn trịa nay bẹp dúm, chân tay g/ãy vụn biến dạng, m/áu thịt be bét.
Tôi thậm chí không thể nhận ra hình dáng ban đầu của họ.
Trong khe hở tối om không một tia nắng, tôi thấy khuôn mặt anh ta biến dạng không thành hình, đôi mắt mở trừng trừng.
Trong con ngươi vô h/ồn ấy phản chiếu khuôn mặt tôi.
Cổ họng như bị bóp nghẹt, tôi thở không nổi.
Họ đều mãi mãi ở lại ngày hôm qua rồi.
Nhưng tôi không dám dừng lại, dù chỉ một giây.
Tôi chạy hết sức, cố ép cơ thể mình.
Tôi không dám dừng.
Tôi gào thét đến rá/ch cổ, gào đến cổ họng như có lửa đ/ốt.
"Báo cáo! Phát hiện người sống sót!"
"Mang máy dò tới ngay!"
Bên trong là một em nhỏ.
Xà nhà đổ đúng chỗ tránh được cậu bé, thậm chí còn tạo ra khoảng trống sống sót.
Cậu không khóc lóc, khuôn mặt đỏ ửng lấm lem bụi đất, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào tôi.
Không biết cậu đang nghĩ gì.
Tôi thè lưỡi thở hổ/n h/ển, gió thổi tung tai tôi.
Đừng sợ.
Tới đây nào.
Tôi vẫn luôn nghĩ mình là một chú chó nhút nhát vô dụng.
Nhưng tôi phát hiện ra, bản thân vốn luôn mạnh mẽ dũng cảm như thế.
Chân tôi bị cứa một vết dài.
Khi bố Cường Tử phát hiện, m/áu đã nhuộm đỏ bộ lông tôi.
Nhiệm vụ khẩn cấp, sau khi băng bó khâu vá sơ qua, tôi vẫn lao ra tiền tuyến.
Hoa nở chưa chắc đã kết trái.
Nhưng tôi không vì thế mà thôi mong chờ hoa nở.
Chân tôi đ/au lắm.
Băng gạc quấn quanh chân thấm đẫm m/áu, thay cái mới rồi lại thấm đỏ, lại thay cái mới.
Tôi đ/au lắm, nhưng không được kêu.
Vì chỉ khi tìm thấy người sống sót mới được sủa.
Tôi sợ lắm, nhưng không được chạy.
Vì trước hết tôi là chiến sĩ, sau mới là chó.
Người tôi dính đầy bùn đất, lắc mãi không sạch, lông tôi vón cục từng mảng.
Chắc chải sẽ rất khó.
Nhưng c/ắt đi liệu có x/ấu không?
Bố Cường Tử cho tôi uống nước, tôi uống ừng ực từng ngụm lớn.
Bố Cường Tử cho tôi ăn, tôi nhồm nhoàm ăn ngấu nghiến.
Bố Cường Tử xoa đầu tôi: "Chó ngoan, chó ngoan, Cường Tử là chó ngoan."
Trong lúc nghỉ ngơi, bố Cường Tử đến thăm tôi.
Những chú chó c/ứu hộ đều bị xích chung, Hắc Hắc bên cạnh tôi cũng bị thương, đ/au đến run bần bật như cái sàng.
Tôi cũng đ/au, nên cũng run như cái sàng.
Chúng tôi là hai cái sàng, run r/un r/ẩy rẩy.
Bố Cường Tử muốn xem chân tôi, tôi tưởng ông ấy muốn vuốt ve nên gắng chống chân đ/au lật bụng ra.
Bàn tay ông ấy đơ ra giữa chừng.
Bố Cường Tử rơi ngọc trai rồi.
Gì thế!
Tôi đã lật bụng cho cậu vuốt rồi mà! Sao không vuốt chó?
Bố Cường Tử lại cười: "Được rồi được rồi, bố vuốt con nhé."
"Chó ngoan, chó ngoan, Cường Tử là chó ngoan."
Sau năm ngày c/ứu hộ liên tục, tôi tổng cộng c/ứu được mười người sống sót.
Mọi người đều được c/ứu chữa kịp thời.
Trước lúc rút quân, cậu bé mắt đen năm nào đến tìm tôi.
Cậu là người may mắn nhất, ngoài vết xước trên mu bàn tay thì không hề hấn gì.
Cậu hơi nhút nhát, ngần ngừ mãi mới dám bước tới.
Cậu hỏi bố Cường Tử: "Đây... có phải chú chó đã c/ứu cháu không ạ?"
Bố Cường Tử đáp: "Đúng rồi."
Cậu bé đưa tay ra phía tôi.
Tôi hít hít ngửi ngửi.
Đi vệ sinh xong không rửa tay à!
Cậu lại hỏi: "Cháu vuốt được không ạ?"
"Vuốt đi."
"Đây là chó của chú công an à?"
"Là của chú lính c/ứu hỏa."
Vẫn gọi chó chó mãi, nên gọi chú cảnh khuyển chứ.
Cậu bé một câu, bố Cường Tử một câu, qua lại đối đáp.
Dần dần cậu quen hơn, hết nhút nhát, bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ với tôi.
Cậu ra lệnh: "Chạy đi!"
Tôi đứng im.
Chạy cái gì?
Cậu tưởng tôi là Hoàng Hoàng trong làng cậu à?
Cậu ta thấy lạ: "Chú ơi, chú chó này không nghe lời cháu sao?"
Bố Cường Tử nói: "Vì nó không quen cháu, nên không nghe lời đâu."
Cậu lại hỏi: "Thế nó quen chú không?"
Bố Cường Tử quay sang nhìn tôi.
"Tất nhiên rồi, nó quen bố mà, bố là bố nó."
Tôi nhìn với vẻ kh/inh bỉ, quay mặt đi.
Xin lỗi nhé, không quen lắm.
Ha ha.
Đến đây có ai nói phải trông trẻ đâu.
Nhiệm vụ kết thúc, tôi được tuyên dương, huy chương bạc.
Tôi cũng trở thành chó c/ứu hộ có huân chương.
Tôi đích thị là một chú chó phi thường.
Vết thương trên chân tôi nhanh chóng lành hẳn, chạy nhảy nhanh nhẹn hơn xưa.
Chỉ trong nửa tháng, tôi đã bốn lần trượt ván hất ngã bố Cường Tử.
Hai lần lật nghiêng, một lần lộn ngược, một lần chó ăn... đất.
Mỗi lần ông ấy đều kêu eng éc thảm thiết.
Nhưng trong lòng tôi cứ buồn buồn.
Chó không vui, nhưng tôi không hiểu tại sao.
Đến nỗi tôi không còn tr/ộm ăn đồ của Tiểu Sử nữa.
May mà bố Cường Tử và tôi tâm đầu ý hợp, ông ấy sớm nhận ra bất ổn của tôi.
Thế là ông ấy đưa tôi đến trạm sửa chữa thú cưng.
Lúc xếp hàng chờ, bên cạnh tôi là một chú chó Bichon.
Nó nhìn tôi run lẩy bẩy, cố chui vào lòng mẹ nó.
Chó ngốc.
Tôi là chú cảnh khuyển đây.
Sau khi khám, do làm việc quá sức và căng thẳng trong c/ứu hộ, lại chứng kiến cảnh tượng thảm khốc.
Cường Tử tôi mắc hội chứng rối lo/ạn căng thẳng sau sang chấn.
Nghe trạm trưởng trạm sửa chữa thú cưng nói vậy, bố Cường Tử biến sắc.
Ch*t rồi!
Bệ/nh th/ần ki/nh của Hắc Mao lây sang tôi rồi!
May mà bệ/nh th/ần ki/nh không cần tiêm hay uống th/uốc.
Vì tôi rất sợ đ/au mà.
Bố Cường Tử tạm dừng huấn luyện cho tôi, thường xuyên dắt tôi đi dạo.
Ông ấy dẫn tôi qua góc phố, đi qua những tòa nhà cao thấp, qua ngõ b/án bánh bao, bánh rán, bánh mỳ, trứng vịt lộn, bánh cuốn, bánh trứng rán nhưng cuối cùng chẳng m/ua gì cho tôi cả.
Chương 7
Chương 9
Chương 9
Chương 10
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook