Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Khi mọi người đang đ/au đầu nghĩ tên cho tôi, trưởng đoàn đề nghị: "Tên cún con phải thật kêu, chi bằng cho nó kế thừa danh hiệu chó nghiệp vụ ưu tú ngày trước của bố nó."
Bố tôi nghiêm túc từ chối: "Mỗi chú chó đều là cá thể đ/ộc nhất." Sau hồi suy nghĩ, ông ấy vỗ đùi đ/á/nh đét một cái, đặt cho tôi cái tên còn kêu hơn: "Vương Chí Cường!"
Ồ.
Tôi đoán "Vương Chí Cường" chắc là tên kẻ th/ù của bố.
Ông ấy vò bộ lông xù của tôi: "Vương Chí Cường, từ nay mày tên là Vương Chí Cường nhé."
Mọi người nhìn nhau ngán ngẩm, xôn xao bàn tán:
"Đặt tên gì mà tầm thường thế! Giờ người ta đặt tên chó sang chảnh lắm, nào Louis, nào Nick..."
"Thêm tây là sang à?"
Bố tôi lại vỗ đùi đ/á/nh đét, "Vậy thì gọi là Nikolaus Vương Chí Cường!" Ông chỉ vào tôi như phát hiện châu Mỹ: "Kết hợp Trung - Anh, vừa sang vừa ngầu!"
Mặt tôi nhăn như bưởi, chẳng thấy vui tí nào.
"Xem kìa, bản thể Nikolaus Vương Chí Cường thích lắm cơ!"
Ai bảo thích hả ông?
Mọi người lắc đầu ngao ngán rồi tản đi hết.
Tên tôi là Nikolaus Vương Chí Cường, chứa đựng kỳ vọng to lớn của bố. Nhưng có lẽ vì tên dài quá, mọi người đều gọi tôi là Cường Tử. Còn bố tôi cũng có tên mới: Bố Cường Tử.
Trong đội c/ứu hỏa không chỉ có mình tôi, còn nhiều chú chó khác cao lớn lực lưỡng, được mặc áo vest đặc chủng. Bố Cường Tử bảo khi tôi huấn luyện xong, vượt qua kỳ thi thì cũng sẽ có áo riêng. Ông còn dọa: "Nếu mày không chăm chỉ, tao sẽ đem mày đi cho người khác nuôi. Biết gọi là gì không?"
Tôi lắc đầu.
Không biết.
Ông nhe răng: "Gọi là... trả hàng!"
Tim tôi đ/ập thình thịch như bị sét đ/á/nh.
Ch*t khiếp mất!
Dù được đầu bếp 5 sao phục vụ thực đơn cao cấp với sữa dê, thịt bò, trứng, bông cải xanh, cà rốt, bí đỏ... nhưng ngày nào tôi cũng phải chạy vòng, nhảy vòng, leo thang, đi cầu khỉ, đi dây thép... cùng học các khẩu lệnh.
May không chỉ mình tôi khổ, còn nhiều bạn đồng môn cùng chịu trận.
Bố Cường Tử gào ầm ĩ: "Cường Tử! Dựa! Dựa dựa dựa!"
Tôi hơi tức.
Ông ta liếc mắt ra hiệu: "Nikolaus Vương Chí Cường! Dựa vào! Dựa!"
Gì chứ!
Huấn luyện thì huấn luyện! Ch/ửi bậy làm gì!
Tôi giậm chân trước đất, gi/ận dữ vô cùng. B/ắt n/ạt tôi không biết ch/ửi à?
Hai bên giằng co.
Đến khi tôi liếc thấy chú chó bên cạnh cũng đang tập. Bố nó hô "dựa dựa", nó lập tức chạy đến áp sát chân. À thì ra là ra lệnh áp sát. Nói sớm đi chứ!
Là chú chó thông minh, tôi lập tức chạy đến dính sát chân ông, ngẩng đầu khoe lưỡi.
Bố Cường Tử búng vào đầu tôi một cái: "Đồ ngốc."
Thôi thì nhịn vậy, đời là thế. Ngọt bùi chua cay mặn đắng chỉ có tự nuốt vào bụng.
Rõ ràng tôi là chú chó thiên tài. Chẳng mấy chốc đã thuộc lòng các hiệu lệnh của bố:
"Ngồi!" - Tôi ngồi ngoan.
"Đứng!" - Tôi đứng thẳng.
"Nằm!" - Tôi rạp xuống.
"Sủa!" - Tôi trợn mắt "Gâu!"
Tưởng thế là xong, ai ngờ mới chỉ là khởi đầu.
Ai cũng biết chó sợ độ cao nhất. Nhưng tôi phải leo thang cao 2m, r/un r/ẩy bước trên hai sợi dây thép lơ lửng. Ban đầu tôi sợ lắm, vừa leo lên đã thấy dây thép liền rút chân xuống. Tôi rên ư ử nũng nịu với bố, mong ông mềm lòng.
Như ông từng c/ứu tôi dưới gầm xe, hay xoa đầu dịu dàng ngày xưa.
Nhưng ông đẩy tôi ra, chỉ thẳng vào cái thang: "Lên!"
Đôi chân yếu ớt run lẩy bẩy, đuôi kẹp ch/ặt, tôi đi như qua cầu khỉ. Dưới đất, bố Cường Tử giơ tay lên rồi lại buông xuống. May mắn cuối cùng tôi cũng qua được, như ch*t đi sống lại.
Ông ôm tôi, nhẹ nhàng vuốt bộ lông xù: "Cường Tử giỏi lắm."
Ai cũng biết chó sợ tiếng động lớn. Bố Cường Tử bắt tôi đứng yên rồi giơ sú/ng b/ắn chỉ thiên. Đùng! Tôi gi/ật thót người, lông dựng đứng. Ch*t khiếp mất! C/ứu với! Gi*t chó à!
Đang định co giò chạy thì ông gào "Đứng im!". Trong lòng giằng x/é, tôi liếc nhìn sắc mặt ông. "Đứng yên đó!"
Tôi rụt rè ngồi xuống, đuôi kẹp ch/ặt. Ông b/ắn tiếp mấy phát đùng đùng. Sợ muốn chạy, tai tôi ù đi, nhưng tôi không dám.
Ai cũng biết chó sợ lửa nhất. Nhưng bố bắt tôi nhảy vòng lửa. Chiếc vòng trước mặt bốc ch/áy dữ dội. Bố Cường Tử không nói gì, chỉ hét "Lên! Lên!" Nhưng lửa sẽ đ/ốt ch/áy mông tôi, nóng rát, biến tôi thành chó nấu đỏ.
"Lên!"
Tôi nghiến răng nhắm mắt, chân sau đạp mạnh vọt lên. Gió thổi tung tai. May mắn thay, tôi không thành món chó nấu đỏ. Giờ tôi hiểu cảm giác của Hắc Mao rồi. Mẹ ơi, làm chó khó quá, con muốn làm cục đ/á.
Không hiểu sao chó phải sợ nhiều thứ thế. Nếu là đ/á, chắc tôi chẳng sợ gì. May mà tôi vẫn là chú chó thiên tài. Tôi thể hiện năng khiếu bẩm sinh trong truy tìm mùi và tìm ki/ếm trong container. Tôi dễ dàng đ/á/nh hơi những mùi tinh tế nhất. Trong khi bạn cùng lứa phải mò mẫm từng hàng, tôi chỉ đứng xa xa đã nhận ra mùi người. Tôi tìm thấy người trong container chỉ tốn 3 giây - 2 giây chạy tới, 1 giây tự khen mình.
Chương 7
Chương 9
Chương 9
Chương 10
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook