Khớp Cổ Tay và Vạt Váy Giữa Hè

Chương 2

18/10/2025 08:53

Kỳ Nhượng nụ cười hơi tắt lịm.

Tôi cảm thấy bực bội trước vẻ hung dữ vô cớ của cậu ấy, mím môi nói:

"Em đâu có nghĩ anh là đồ bỏ đi đâu."

"Em nghe các bạn nói trên bảng vàng cuối kỳ, anh luôn đứng nhất mà."

Sợ cậu không tin, tôi chủ động tiến lại gần, nghiêm túc nói thêm:

"Em thấy anh rất giỏi."

Hai đôi mắt chạm nhau trong giây lát.

Kỳ Nhượng quay đi, khẽ nhếch mép cười.

Nhưng không khí xung quanh đã vô hình dịu xuống.

5

Vừa bôi th/uốc xong, tiếng bà Kỳ trò chuyện với ai đó vọng từ cổng vào.

Tôi nhận thấy thần sắc Kỳ Nhượng đột nhiên căng thẳng.

"Không cho bà biết anh bị thương sẽ tốt hơn nhỉ?"

Cậu gằn nhẹ "Ừ", chân mày nhíu lại.

Từ cửa sổ, tôi đã thấy bóng bà Kỳ đang tiến vào nhà.

"Anh mau đắp chăn giả vờ ngủ đi, em sẽ giúp anh che giấu."

Tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Khi bà Kỳ gõ cửa hai tiếng rồi bước vào phòng,

chỉ còn mỗi tôi ngồi ở bàn học của Kỳ Nhượng.

"Hy Hy?"

Tôi đứng dậy chào: "Bà ơi."

"Cháu đến nhờ Kỳ Nhượng giảng bài."

"Anh ấy mệt quá ngủ thiếp đi rồi. Cháu đang tự sửa bài tập."

Bà không nghi ngờ, đôi mắt hiền hậu cong cong:

"Thấy hai đứa lại thân thiết như hồi nhỏ, bà mừng lắm."

"Hôm trước, bà với bố cháu còn bàn chuyện hôn ước của hai đứa."

"Ban đầu còn phân vân không biết có nên hủy bỏ không."

"Giờ bà nghĩ... đợi sau khi tốt nghiệp hai đứa phát triển tình cảm cũng chưa muộn."

Có lẽ vì biết Kỳ Nhượng không thực sự ngủ,

tôi bỗng thấy ngượng ngùng, má ửng hồng, không biết nói gì.

Bà Kỳ chỉ về lấy đồ nên chẳng mấy chốc lại ra đi.

Kỳ Nhượng vén chăn ngồi dậy.

Vẻ lúng túng trên mặt tôi chưa kịp giấu, bị cậu nhìn thấu.

"Không cần áy náy."

Giọng cậu bình thản.

"Đừng xem trọng chuyện hôn ước, chỉ là lời đùa của người lớn thôi."

Cậu lại trở về vẻ lạnh lùng ban đầu.

"Đi nào, anh đưa em về."

Tôi bước theo sau lưng cậu, giây lâu chợt hiểu ra.

Hẳn là vì chán gh/ét hôn ước với tôi nên cậu mới kéo theo cả việc xa lánh tôi.

Về đến nhà, tôi nhắn tin cho bố đang làm việc ở thành phố:

[ Bố ơi, cuối tháng này bố có về không ạ? ]

[ Con muốn bàn với bố chuyện hủy hôn ước với Kỳ Nhượng. ]

6

Sáng thứ Hai, tôi đeo ba lô bước ra khỏi nhà.

Kỳ Nhượng đang đứng đợi ở đầu ngõ.

Từ xa tôi đã cảm nhận hơi lạnh tỏa ra - có lẽ cậu đứng đây đã lâu.

"Anh đợi em đi học cùng à?"

Kỳ Nhượng cất điện thoại, bước đi trước.

Đáp lại không lạnh không nóng:

"Trần Lăng đã để ý đến em rồi."

"Mấy bữa này đi học về học, em phải đi cùng anh."

Không ngờ dù gh/ét tôi mà Kỳ Nhượng vẫn sẵn lòng quan tâm.

Quả như các bạn nữ trong lớp nhận xét - lạnh lùng nhưng chu đáo.

Tôi bước nhẹ nhàng bên cạnh cậu, khẽ mỉm cười:

"Cảm ơn anh nhé Kỳ Nhượng."

"Mai em mang sandwich tự làm cho anh nhé, đảm bảo vệ sinh."

Cậu liếc tôi: "Thôi đi."

"Để Tống Cẩn nhà em hiểu lầm thì em giải thích sao nổi?"

Tôi chưa kịp ngạc nhiên vì cậu nhớ chuyện Tống Cẩn, chỉ hỏi:

"Liên quan gì đến anh Tống Cẩn?"

Kỳ Nhượng dừng bước.

Giây lâu, bỗng khẽ cười một tiếng.

"Quên hết rồi."

"Phải không?"

Tôi nhìn vào đôi mắt nhuốm vẻ tự giễu của cậu, vô cớ thấy có lỗi.

Chợt lóe lên một đoạn ký ức.

"Kỳ Nhượng này, từ nay đừng đến nhà tìm tớ nữa nhé."

Tôi lúc sáu tuổi chỉ hé khe cửa, chặn cậu ở ngoài.

"Tớ không muốn anh Tống Cẩn hiểu lầm sau này tớ sẽ cưới cậu."

Tống Cẩn là anh hàng xóm hơn tôi mười tuổi.

Khuôn mặt điển trai, khí chất ôn hòa.

So với Kỳ Nhượng lúc chưa trưởng thành thì dễ đ/á/nh thức trái tim thiếu nữ hơn.

Tôi chậm rãi nhớ ra từng có một tháng xao động trước Tống Cẩn.

Và cũng nhớ ra mình đã vô tình nói lời tổn thương đến thế.

Hóa ra Kỳ Nhượng đều nhớ hết.

Cậu chỉ là không muốn làm hòa với tôi.

Tôi cúi đầu nhìn mũi giày, nỗi áy náy ngập tràn.

"Xin lỗi..."

"Không cần xin lỗi."

Cậu cười, "Thích ai đó quan trọng hơn bạn bè xã giao là chuyện bình thường, có gì sai?"

Tôi lắc đầu như bổ chao:

"Em hoàn toàn không thích anh Tống Cẩn."

"Với lại, anh cũng không phải người xa lạ."

Tôi nhấn mạnh từng chữ: "Anh từng là người bạn quan trọng nhất của em."

"Thực sự rất xin lỗi, lúc đó em không nên nói vậy."

Chàng trai mắt đen sâu thẳm.

Biểu cảm khó đoán đã hết gi/ận hay chưa.

Tôi sốt sắng muốn nói thêm điều gì thì nghe Kỳ Nhượng gọi tên.

"Lương Hy."

Tôi ngơ ngác nhìn cậu.

"Sandwich đừng cho sốt trứng, anh dị ứng."

Nói rồi cậu quay đi tiếp.

Gương mặt không một gợn sóng.

Tôi đờ đẫn vài giây rồi chợt hiểu.

Vác ba lô đuổi theo Kỳ Nhượng: "Vâng, em nhớ rồi!"

Tôi nhảy chân sáo sang bên kia cậu: "Thế anh có thích bánh quy không?"

"Em cũng biết nướng bánh, mai em mang cho anh nhé?"

Kỳ Nhượng lim dim mắt, ánh nhìn hướng về phía trước.

"Tùy em."

7

Tiết thể dục buổi sáng trùng lớp Kỳ Nhượng.

Giờ tự do sau khi giải tán, nhóm cậu cầm bóng hướng ra sân.

Cậu bạn đi cùng thấy tôi, huých cùi chỏ vào Kỳ Nhượng:

"Này, Nhượng ca."

"Đây chẳng phải em gái tự nhận là bạn gái cậu hôm thứ Sáu sao?"

Cậu ta vẫy tay với tôi: "Em gái ơi, lại xem đ/á bóng không?"

Tôi tiến lại gần, thấy một cô gái khác đứng giữa nhóm họ.

Kỳ Nhượng tâng tâng quả bóng xuống đất.

"Sao chỉ có một mình?"

Tôi chưa kịp đáp, cô gái kia đã ngập ngừng:

"Vì... mọi người trong lớp không thích chơi với cậu ấy chứ gì?"

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô.

Cô gái làm bộ ngây thơ:

"Cậu là Lương Hy chuyển từ A về đây phải không? Tớ nghe lớp cậu nhắc đến cậu."

"Họ bảo cậu rất màu mè, phá sản rồi còn làm điệu, chê nhà vệ sinh trường học, đến giờ vẫn chưa dám đi vệ sinh ở trường..."

Đón nhận những ánh nhìn khác lạ, tôi mím ch/ặt môi.

Chẳng muốn giải thích chuyện riêng tư nh.ạy cả.m này.

Nhà vệ sinh trường không có cửa, tôi chưa quen cảnh người qua lại khi đang đi vệ sinh.

Nên mỗi ngày đều không dám uống nhiều nước.

Không gian xung quanh chìm vào im lặng khó xử.

Vài người liếc nhau rồi nở ra nụ cười quen thuộc đầy ẩn ý.

Danh sách chương

4 chương
08/09/2025 20:29
0
08/09/2025 20:29
0
18/10/2025 08:53
0
18/10/2025 08:52
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu