……

Phòng họp vang lên những tiếng bàn tán xôn xao.

Nhiều ánh mắt soi mói đổ dồn về phía tôi, dường như muốn xem cô gái "bình hoa di động" này ứng phó thế nào.

Đổng sự Triệu vẫn không ngừng lải nhải:

"Việc ủy quyền Chủ tịch tạm quyền quan trọng thế này, sao có thể qua loa được? Tiểu Hoắc tổng chỉ gặp t/ai n/ạn thôi, chưa hẳn đã không tỉnh lại. Còn lão gia, chúng ta hoàn toàn có thể đợi cụ hồi phục để tự chủ trì... Hoặc nên đề cử người có kinh nghiệm hơn, am hiểu nghiệp vụ cốt lõi của công ty để quản lý..."

Một tràng dài ngắn đủ để lộ đuôi cáo.

Chẳng qua chỉ là muốn gây rối, tranh thủ lợi ích, nắm tập đoàn họ Hoắc trong tay mà thôi.

Tôi đặt tay lên vai Gia Ý, giọng nhẹ nhàng nhưng đủ khiến cả hội trường lắng nghe:

"Gia Ý, nhìn kìa, đây là ông Triệu."

"Ông ấy bảo cần tìm người hiểu nghiệp vụ công ty hơn để quản lý công ty của ông nội và bố con mình đấy."

Con gái chớp đôi mắt ngây thơ nhìn tôi, mang nét tò mò h/ồn nhiên đặc trưng của trẻ nhỏ:

"Mẹ ơi, sao ông này lại muốn tìm người khác quản lý công ty nhà mình?

Bố và ông nội đang ở bệ/nh viện, nhưng còn có bà và mẹ mà? Các chú luật sư cũng sẽ giúp, sao phải giao cho người ngoài?

Ông này là người x/ấu à? Sao lại muốn cư/ớp đồ nhà mình thế?"

Mặt Đổng sự Triệu biến sắc như bảng pha màu, đỏ lẫn trắng.

Nhưng ông ta không thể m/ắng một đứa trẻ năm tuổi, đành nuốt gi/ận.

Phòng họp lại chìm vào im lặng kỳ quặc.

Tổng Lý ho lớ một tiếng phá tan bầu không khí:

"Trẻ con vô tư, trẻ con vô tư, Đổng sự Triệu đừng bận tâm. Anh nói to thế làm gì? Làm con bé sợ..."

"Vì nội bộ họ Hoắc không ai phản đối, thủ tục luật sư cũng ổn, tôi thấy cứ làm theo quy trình là được."

"Phải đấy Đổng sự Triệu, bình thường anh đâu có hay nói thế, hôm nay sao khác lạ? Tôi thấy anh còn không thấu hiểu bằng đứa trẻ năm tuổi."

"Theo tôi, cứ làm theo thủ tục luật, để Tổng Thư tạm quyền, ổn định tình hình mới là thượng sách..."

Những người tôi đã vận động trước đó đồng loạt lên tiếng ủng hộ.

Cho họ chút lợi ích, rồi đặt quyền lợi lên bàn cân.

Cách chọn lựa đã quá rõ ràng.

Những người này khơi mào tạo nên luồng không khí thuận lợi.

Các thành viên trung lập nhanh chóng bày tỏ ủng hộ tôi tạm quyền.

Cuối cùng, tất cả nghị quyết đều được thông qua với đa số phiếu tán thành.

Dưới sự chứng kiến của đội ngũ luật sư và toàn thể ban giám đốc, tôi trở thành Chủ tịch tạm quyền của tập đoàn Hoắc.

......

12

Cuộc họp kết thúc, các đổng sự rời đi với tâm tư khác nhau.

Tôi dắt tay con gái, rời phòng cuối cùng.

Ở sảnh công ty, hàng chục phóng viên tài chính chờ phỏng vấn.

Tôi giao con cho trợ lý, bảo cô ấy bế cháu lên xe trước.

Vô số ánh đèn phô vào mặt tôi.

"Bà Hoắc, xin chia buồn, hiện tại tâm trạng bà thế nào? Có dự định gì cho tương lai?"

"Bà Hoắc, tập đoàn Hoắc đang không có người lãnh đạo, giá cổ phiếu lao dốc, bà có tự tin gánh vác trọng trách này?"

"Bà Hoắc, việc bà đưa con gái đến cuộc họp ban giám đốc có phải để tạo thế lực không..."

Tôi không trực tiếp trả lời, chỉ khẽ cúi người trước ống kính:

"Cảm ơn mọi người đã quan tâm." Giọng tôi khàn khàn vừa đủ, cố tình tạo vẻ đ/au buồn giả tạo.

"Nhà họ Hoắc gặp biến cố lớn, là con dâu trong nhà, tôi không thể đùn đẩy trách nhiệm. Tôi không có ý gì khác ngoài việc thay bố chồng và chồng giữ vững gia nghiệp, chăm sóc con gái."

"Tôi tốt nghiệp Đại học Columbia với học bổng toàn phần, từng làm việc nhiều năm ở bộ phận cốt lõi của tập đoàn Hoắc. Tôi tự tin dẫn dắt tập đoàn vượt qua khủng hoảng, không để cổ đông và nhân viên thất vọng. Cảm ơn mọi người."

Trang trọng, đứng đắn, không để lộ sơ hở.

Việc đưa con gái đến chính là để kh/ống ch/ế cả công ty, mở đường cho con.

Nhưng đường còn dài, lời nói phải khéo léo, không cần vội vàng.

Trên xe, con gái tựa vào lòng tôi:

"Mẹ ơi, mấy ông chú kia x/ấu tính quá."

"Nếu con là con trai, họ có còn hù dọa mẹ không? Mẹ ơi, con xin lỗi..."

Tôi cúi xuống bịt miệng con:

"Không, con không có lỗi."

"Gia Ý à, đừng tự trách mình."

"Mẹ chỉ có mình con, mẹ sẽ dành tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời cho con, con xứng đáng được nhận."

"Nếu ai đó hạ thấp hay chỉ trích con vì bất cứ lý do gì, đừng nghe. Ngoài bản thân con ra, không ai trên đời này có quyền đ/á/nh giá con..."

Gia Ý gật đầu mạnh mẽ.

Con bé thông minh xuất chúng, tính cách giống hệt tôi.

Tôi luôn tự hào về con.

Tôi không muốn con gái ngoan ngoãn.

Con hoàn toàn có thể tranh giành.

Con nhất định sẽ trở thành cây đại thụ.

Hút dinh dưỡng, tận dụng ng/uồn lực, khẳng định chính mình.

"Gia Ý à, một khi đã thấu hiểu quyền lực quan trọng thế nào, con người ta sẽ không bị giam cầm trong thế giới nhỏ bé."

"Những kẻ khuyên con đừng tranh giành đều muốn thao túng con, cư/ớp đoạt từ tay con..."

"Hãy nhớ, tập đoàn Hoắc là của con, trưởng thành trong phong ba là sứ mệnh của con, chứ không chỉ đơn thuần mong manh yên bình..."

Việc phụ nữ thiếu tình yêu là lời nói dối trường kỳ của lịch sử.

Phụ nữ thiếu thốn quyền lực, thiếu ng/uồn lực xã hội.

Thiếu sự tôn trọng, thiếu khát vọng vươn tầm vũ trụ.

Tham vọng, chưa bao giờ là từ mang nghĩa x/ấu.

......

13

Sau cuộc họp ban giám đốc, sóng gió trong tập đoàn vẫn chưa dứt.

Truyền thông cố tình dẫn dắt dư luận tập trung vào tôi, chỉ trích việc tôi nắm quyền tập đoàn Hoắc.

Không cần nghĩ cũng biết là th/ủ đo/ạn của Đổng sự Triệu.

Hắn ta âm thầm bố cục nhiều năm, ngầm làm nhiều chuyện, không dễ dàng từ bỏ cơ hội đoạt quyền này.

......

Về đến biệt thự họ Hoắc, không khí vẫn ngột ngạt.

Lão gia được mẹ chồng đẩy ra sân hóng gió.

Người từng nắm quyền sinh sát tập đoàn Hoắc giờ đây mặt mày xám xịt, miệng méo mắt lệch.

Danh sách chương

5 chương
08/09/2025 20:36
0
08/09/2025 20:36
0
18/10/2025 09:33
0
18/10/2025 09:32
0
18/10/2025 09:30
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu