Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- Tri Dao
- Chương 5
Tôi nhanh chóng tìm thấy Ôn Tri Ninh.
Nhưng ngay giây phút sau, bước chân tôi đột nhiên khựng lại.
Đứng đối diện cô ấy là Phó Nghiễn Lễ.
Khi cúi đầu nghe người khác nói, đôi mắt anh càng thêm thăm thẳm.
Chà chà.
Đẹp như tranh vẽ.
Tôi nhận ra ngay đây chính là 'chồng hụt' thất lạc nhiều năm của mình.
À không đúng, nhớ rồi, sau này anh sẽ trở thành em rể tôi.
Giữa tôi và anh, cùng lắm chỉ là huynh đệ.
Huynh đệ thì mãi là huynh đệ... không thể biến thành vợ được.
Nếu thành vợ rồi thì không thể thoải mái vỗ vai huynh đệ rồi cùng nhau hành tẩu giang hồ nữa...
Nếu thành vợ thì hai người chỉ có thể cuộn trong chăn đêm đêm, chìm đắm trong biển ái tình...
Thế nên huynh đệ chỉ có thể là vợ...
À không... ý tôi là... vợ chỉ có thể là huynh đệ...
Xin lỗi... ý tôi là... huynh đệ...
Thôi ch*t, đúng lúc này.
Là người vợ chưa cưới cũ, tôi xuất hiện chỉ khiến bầu không khí thêm ngượng ngùng.
17
Liếc nhìn xung quanh, ánh mắt tôi dừng lại ở khu bánh ngọt gần đó.
Ẩn mình sau bức vách ngăn, vừa đủ nghe rõ cuộc trò chuyện mà không bị phát hiện.
Tôi lặng lẽ di chuyển tới, nhón một miếng trái cây từ khay phục vụ, thầm niệm:
"Chỉ cần đủ yên tĩnh, ta chính là một chậu cây xanh."
Giọng Phó Nghiễn Lễ vang lên rõ ràng: "Bác, không phải nói hôm nay Diêu Diêu sẽ đến sao?"
Giọng bố tôi lộ rõ sự lúng túng: "Con bé đó biến mất tiêu rồi, mấy ngày nay chẳng liên lạc gì với nhà, thật khiến người lo lắng."
"Ý tôi nói con gái sẽ đến là Tri Ninh."
Phó Nghiễn Lễ thất vọng: "Vậy ổn thôi, nếu không có việc gì thì cháu xin phép đi trước."
"Khoan đã!" Bố tôi hình như giữ anh lại, "Chuyện nhà chúng tôi, cháu cũng biết rồi, Tri Diêu không phải con ruột nhà họ Ôn, nếu cháu ngại thì có thể đổi..."
Nửa câu sau bố tôi không nói hết, Phó Nghiễn Lễ rất thông minh, không cần nói rõ.
Không khí đóng băng.
Lồng ng/ực tôi nghẹn lại, như bị nhét cục bông gòn.
Rõ ràng đã tự nhủ bao lần.
Nhưng khi đến bước này, sao vẫn thấy đ/au lòng.
Tôi cắn phập miếng bánh ngọt.
Trêu ta là mày đ/á phải bông gòn rồi.
Nửa phút sau, Phó Nghiễn Lễ lùi hai bước, giọng trang nghiêm:
"Bác, lúc trước cháu dùng quyền thừa kế làm cược thuyết phục ông nội đồng ý hôn ước, không phải vì giá trị thị trường của Ôn thị."
"Chỉ vì đối tượng hôn ước là Ôn Tri Diêu."
Hơi thở tôi ngừng lại.
"Cháu hy vọng bác hiểu rõ, cháu không nhất thiết phải kết thông gia với Ôn thị. Ngoại trừ Diêu Diêu, cháu không cần ai khác."
Tôi tựa vào vách ngăn từ từ ngồi xổm, tim đ/ập thình thịch.
Cười ngố như đứa trẻ lên ba.
Trong đầu lặp đi lặp lại.
"Ngoại trừ Diêu Diêu, cháu không cần ai khác."
18
Nghe lời Phó Nghiễn Lễ, biểu cảm bố mẹ tôi biến thành ba phần vui mừng, ba phần tự hào, bốn phần ngượng ngùng.
"Vậy cũng... cũng tốt! Cô chú suy nghĩ nhiều quá."
Nói rồi mẹ tôi kéo tay Ôn Tri Ninh, "Để cô dẫn Tri Ninh đi làm quen bạn mới, không làm phiền cháu nữa."
Tôi trố mắt há hốc.
Tốc độ biến sắc này, Lưu Khiêm xem xong cũng phải trao danh thiếp xin bái sư!
Nhìn thấy Phó Nghiễn Lễ sắp quay đi, tôi vội rụt đầu lại.
Khi thò đầu ra lần nữa, thấy bố mẹ đang dẫn Ôn Tri Ninh vào phòng VIP phía xa.
Định lẻn theo hội ngộ với Tri Ninh.
Không ngờ có gã đàn ông đã vào trước tôi một bước, còn đóng sập cửa lại.
Tôi nheo mắt.
Chu Diệp - con trai cả nhà họ Chu.
Nhà họ Chu tuy không bề thế bằng Phó gia, nhưng gần đây lên như diều gặp gió.
Đây là mai mối cho em gái tôi?
Tôi rón rén bám theo, áp tai vào cửa.
"Tao để mắt tới mày là phúc khí của mày rồi!"
"Nghe này! Nhà họ Ôn các người trong giới chúng tao chỉ là thứ rác rưởi, ít nhất từ thời ông nội của ông nội chúng tao đã giàu có rồi."
"Ai chẳng biết nhà các người gặp thời vận phất lên, suốt ngày mưu tính thông gia để leo lên tầng lớp trên."
"Các người tưởng mình khôn lắm, nhưng trong mắt giới quý tộc cũ chúng tao chỉ là trò hề, chẳng khác gì ăn mày."
Lửa gi/ận bốc lên ng/ực, tôi dùng sức khe hở cửa.
Qua khe cửa, thấy Chu Diệp bóp cằm Ôn Tri Ninh, giọng kh/inh bỉ:
"Nhưng mà, khuôn mặt này của em đúng gu anh lắm. Hầu hạ anh vừa ý, may ra tao cân nhắc kéo nhà họ Ôn lên?"
Ôn Tri Ninh chưa từng bị s/ỉ nh/ục như vậy, mặt đỏ bừng.
"Thiếu gia Chu, mời anh tự trọng!"
"Giả vờ thanh cao gì?" Chu Diệp cười lạnh, nắm ch/ặt cổ tay cô, "Đồ con hoang mới nhận về, tưởng mình là tiểu thư khuê các à?"
"Rầm!"
Ôn Tri Ninh bị đẩy ngã lên sofa.
Tiếp theo là tiếng vải x/é và tiếng thét của Tri Ninh: "Anh làm gì đấy! Buông ra, em có bạn trai rồi!"
Chu Diệp: "Còn giả bộ! Có bạn trai thì chia tay đi, hầu hạ tốt, may ra tao vui vẻ cho nhà mày miếng cơm manh áo!"
19
Nắm đ/ấm tôi siết ch/ặt!!!
M/áu dồn hết lên đầu, liếc nhìn xung quanh.
Tôi vác bình c/ứu hỏa ở hành lang, hít sâu, vung tay theo nhịp khẩu quyết đội tháo dỡ: "Tám mươi! Tám mươi!"
"Ầm!"
Khi ổ khóa văng ra, Chu Diệp đang đ/è lên ng/ười Tri Ninh x/é áo cô.
Tôi xông tới, kéo hắn ra, che chắn phía sau Tri Ninh.
"Chu Diệp! Đồ khốn nạn biến đi!"
Tôi trừng mắt nhìn hắn, giọng lạnh băng.
Chu Diệp sửng sốt một giây, rồi cười đ/ộc địa: "Ồ, đại tiểu thư Ôn gia cũng tới? Chị em song hoa cùng hầu hạ ta, ta không ngại đâu."
Tôi suýt ói ra bữa trà chiều hôm qua. Thứ đàn ông tự luyến loại gì thế này?
Hắn vừa nói vừa giơ tay định chạm cằm tôi.
Tôi đ/ập phắt tay hắn, tạt một cái t/át nảy lửa!
"Đét!"
Chu Diệp ngoảnh mặt, lưỡi liếm mép tê dại, ánh mắt âm hiểm: "Dám đ/á/nh tao? Nhà họ Ôn muốn ch*t à?"
"Đánh chính là thứ rác rưởi như mày!"
Tôi nắm ch/ặt bàn tay r/un r/ẩy, không lùi nửa bước.
Đằng sau, Ôn Tri Ninh đột nhiên kéo vạt áo tôi, giọng nghẹn ngào:
Chương 6
Chương 7
Chương 9
Chương 7
Chương 8
Chương 18
Chương 9
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook