Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- Giải cứu
- Chương 16
Tôi nhìn vào ánh mắt vừa khao khát vừa sợ hãi của người phụ nữ, hiểu rằng đây chỉ là cái cớ vụng về để giữ chị không thoát khỏi tay hắn.
Tôi tăng giá, đề nghị m/ua đ/ộc quyền kỹ thuật làm dưa muối của chị, với điều kiện chị phải đến xưởng dạy trong hai tháng.
Không ai từ chối tiền cả. Lương tám trăm hắn chê ít, nhưng một vạn m/ua đ/ứt công nghệ thì hắn không thể khước từ.
Nhất là lúc này, trái mùa b/án trái cây, cơn nghiện c/ờ b/ạc lại lên cao, hắn vui vẻ nhận lời, đồng ý để vợ đi với tôi hai tháng.
Người phụ nữ không thu xếp nhiều đồ đạc, vừa đi vừa ngoái lại nhìn. Tôi hỏi có cần mang thêm gì không.
Chị ấp úng không dám nói. Tôi để ý đứa trẻ núp sau góc tường - tuổi cũng ngang con tôi kiếp trước, nhưng đôi mắt sáng hơn.
Nó nhìn theo bóng lưng mẹ, ánh mắt thèm thuồng nhưng không ngăn cản.
Tôi hỏi người phụ nữ:
"Đó là con chị à? Trông còn nhỏ, theo bố có được ăn uống tử tế không? Hay cho nó đi cùng?"
Chị liếc nhanh rồi cúi mặt:
"Được không ạ? Thôi cũng được, đừng làm phiền cô."
"Không phiền đâu, trong xưởng toàn chị em vừa làm vừa trông con. Có cả phòng riêng cho tụi nhỏ chơi, mang theo còn có bạn."
"Vậy... để em về hỏi chồng."
Tôi gọi chị lại:
"Đừng nói là đi chơi, bảo tôi cần mấy đứa nhặt rau, trả hai trăm một tháng."
"Nhưng... thế không tốt chứ ạ?"
"Chẳng sao cả. Thằng bé nhà chị trông hiểu chuyện, chắc giúp được việc."
Người phụ nữ cảm tạ rối rít rồi dắt con ra. Đứa trẻ bám ch/ặt lấy mẹ, gắng gượng nói với tôi:
"Cháu biết làm hết: quét nhà, rửa bát, nhặt rau. Cháu không làm phiền đâu."
"Tốt, cứ thể hiện đi, làm tốt cô trả công."
"Không cần ạ, cô đưa hết cho mẹ cháu. Mẹ cháu không có tiền."
Người phụ nữ nắm tay con, cười gượng:
"Trẻ con không biết nói, cô đừng để bụng."
"Không, cháu rất ngoan. Trông chị khổ thật."
Chị ấp úng mãi không đáp, không rõ vì tính nhút nhát hay vì tôi giờ là chủ của chị.
Theo tin tôi thăm dò được, có lẽ là do tính cách. Nghe nói chị vốn hiền lành chậm chạp, ít khi cãi vã.
Điều này ở nông thôn thật hiếm. Nơi thiếu thốn vật chất, chuyện cãi nhau vì quả trứng, ngọn rau là thường.
Như mẹ tôi - chỉ vì đứa trẻ ăn một viên kẹo, bà mách phụ huynh bảo nó tham ăn, khiến nó bị đ/á/nh.
Chuyện như thế đầy rẫy.
Sau vài tuần quan sát chị ở xưởng, tôi càng khẳng định điều đó.
Liễu Khê Vân đúng là người hiền lành.
Bởi thế kiếp trước mới giấu kín nỗi khổ, cuối cùng nhảy xuống giếng t/ự v*n.
Lưu Đức Phát thì tôi nhất định phải trị, còn thái độ của chị ấy... để xem đã.
21
Ở nông thôn, để h/ủy ho/ại một kẻ bản chất đã x/ấu xa, dễ như trở bàn tay.
Đang mùa nông nhàn, tôi chỉ cần nhờ người dựng sòng bài, Lưu Đức Phát đã sa bẫy.
Một vạn kia chính là vốn liếng của hắn.
Mười ngày đầu, hắn thắng năm sáu vạn.
Nếu hắn biết điểm dừng, tôi coi như mất số tiền đó.
Nhưng loại người này không bao giờ biết đủ. Hắn nghĩ mình khôn ngoan, có mệnh triệu phú, rồi đ/á/nh càng lớn.
Chỉ hai ngày, hắn mất sạch số tiền trước đó cùng cả vốn, để lại giấy n/ợ hai vạn.
Bạn bè toàn kẻ khoác lác, khi chủ n/ợ đòi cửa, hắn chợt nhớ tới tôi - ông chủ hào phóng.
Hắn bảo vợ còn biết làm nhiều việc, có thể b/án cho tôi thêm một năm, đổi lấy năm vạn.
Nhìn gã đàn ông râu ria xồm xoàm, quầng thâm nặng, người bốc mùi th/uốc lá, tôi thẳng thừng từ chối.
"Một vạn của tôi m/ua đ/ứt công nghệ. Giờ chị ấy ở lại thì tính lương tháng tám trăm, một năm tổng tám ngàn."
Tám ngàn không ít, đủ học phí và sinh hoạt phí một năm đại học.
M/ua tủ lạnh, TV màu xịn nhất cũng chỉ ba bốn ngàn.
Nhưng bụng con bạc không bao giờ đầy.
"Tám ngàn không được! Ra xưởng pháo làm năm cũng được một hai vạn. Không trả nổi thì đừng làm chủ!"
Hắn liền lôi tay Liễu Khê Vân. Tôi nắm ch/ặt bên kia.
"Còn tùy ý chị ấy. Giờ chị ấy là nhân viên ký hợp đồng lao động với tôi, muốn đi phải bồi thường."
"Hai tháng hết rồi còn gì? Mày dám lén ký hợp đồng khác? Tiền đâu?"
Tiếng hắn gầm vang khiến Liễu Khê Vân co rúm người, ấp úng:
"Chủ... chủ nói cuối năm mới thanh toán, em định để dành một thể đưa anh."
"Tao cần ngay! Không đưa thì đi theo tao!"
Tôi bỏ qua gã đàn ông gào thét, hỏi Liễu Khê Vân:
"Chị muốn ở lại hay đi? Nếu ở, tôi ứng trước lương cả năm, tùy chị xử lý. Tôi sẽ đảm bảo an toàn cho chị ở đây. Còn nếu đi, tôi không đòi bồi thường."
"Em..."
"Tám ngàn mà làm gì? Đi với tao!"
Lưu Đức Phát lôi Liễu Khê Vân đi. Tôi nắm tay bên kia không buông, cho đến khi chị nói "Xin lỗi".
Hôm đó, đứa trẻ núp trong đám đông cũng bị dắt về.
Không cần hỏi han, tôi cũng biết họ trở về cuộc sống nào.
Lưu Đức Phát không v/ay được tiền, chủ n/ợ lại đòi. Hắn uống rư/ợu rồi đ/á/nh Liễu Khê Vân, lại nghe lời xúi giục định bắt vợ đi buôn b/án thân x/á/c.
Liễu Khê Vân không chịu, hắn lại đ/á/nh đ/ập cả mẹ lẫn con, đ/á/nh đến khi chị đồng ý mới thôi.
Đứa bé chạy đến cầu c/ứu tôi. Tôi lập tức báo cảnh sát.
Chương 6
Chương 7
Chương 9
Chương 7
Chương 8
Chương 18
Chương 9
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook