Giải cứu

Chương 15

18/10/2025 09:32

Đời trước, tôi chẳng có gì nổi bật, chỉ hơi am hiểu chút ít về cách ăn mặc. Lúc đó trong tay chẳng có đồng nào, lại luôn sợ người khác thấy mình nghèo hèn nên cố m/ua những bộ đồ rẻ tiền nhưng dễ phối để trông chỉn chu hơn.

Kiếp này, tôi vòi được tiền mừng tốt nghiệp từ mẹ, lại v/ay thêm chị cả và chị hai, mở một cửa hàng quần áo ở phố thương mại gần trường. Để thu hút khách, tôi khảo sát mức giá mọi người sẵn sàng chi trả, đồng thời trưng bày những bộ đồ đã phối sẵn trong cửa hàng. Vừa giúp sinh viên tiết kiệm thời gian, vừa xem thử gu thẩm mỹ của mình có được công nhận không.

Quê tôi có một thị trấn nhỏ nổi tiếng là khu tập trung b/án sỉ quần áo. Ở đó thường có mẫu mã mới nhất với giá nhập không quá đắt, phù hợp với sinh viên. Khi cửa hàng bắt đầu có lãi, tôi gom vốn m/ua một chiếc máy tính cồng kềnh thời đó - màn hình toàn hình đồng cỏ xanh, nhưng lại là khởi đầu cho sự nghiệp của cả phòng ký túc xá.

Vài tháng trước, đại dịch toàn quốc khiến chúng tôi bị giam trong trường. Dù không có ca nhiễm nhưng trường vẫn đóng cửa phòng dịch. Cả phòng sống chung suốt tháng trời, hiểu hết tính nhau. Biết kế hoạch của tôi, mọi người đều muốn tham gia. Làm ăn một mình không xong, có mấy người bạn cùng chí hướng này quả là trời giúp.

Trong thời gian dịch, website như trong ký ức tôi xuất hiện, cửa hàng quần áo online đầu tiên của chúng tôi cũng ra đời. Người chọn hàng, người chỉnh ảnh, người trả lời khách qua Wangwang... Nhờ thời cơ tốt, cửa hàng nhanh chóng ki/ếm được lợi nhuận.

Dùng số tiền này, tôi m/ua lại một xưởng may để kiểm soát chất lượng và chi phí từ gốc. Đến lúc tốt nghiệp, chúng tôi đã tích lũy được vốn kha khá. Dĩ nhiên, mẹ tôi không hề hay biết chuyện này. Bà chỉ biết từ khi vào đại học, tôi ít về nhà. Nhưng gần như không đòi tiền học nên bà cũng mặc kệ.

Đến lúc tốt nghiệp, bà rồi cũng khoe với mọi người rằng tôi là đứa con khiến bà yên tâm, đi học chẳng tốn một xu. Thực ra cũng chẳng tốn xu nào của tôi. Sau khi tốt nghiệp, bà bắt đầu hỏi thăm công việc và lương lậu. Tôi chỉ nói mình làm b/án hàng ở trung tâm thương mại, lương cơ bản sáu trăm một tháng, không có tiền gửi về nhà.

Thực tế, tôi và bạn cùng phòng đang m/ua nhà, xây xưởng, mở cửa hàng lẫn online. Khác với tôi, Vĩ Bình chọn học lên cao. Cô ấy khuyên tôi cùng học nhưng tôi biết mình không còn nhiều thời gian.

Đời trước, tôi lấy Lưu Đức Phát khi mới hai mươi tư tuổi. Lúc đó anh ta vừa mất vợ được nửa năm, lý do chính thức là người vợ trước bị t/âm th/ần, một ngày không trông được đã nhảy giếng t/ự t*. Ban đầu tôi chẳng nghi ngờ gì về cái ch*t của người phụ nữ tội nghiệp ấy, dù thấy đứa con cô để lại có vẻ đi/ên điên, vẫn tin lời Đức Phát nói là do di truyền.

Mãi đến khi chính tôi bị đ/á/nh, nhìn thấy đứa trẻ r/un r/ẩy trốn dưới gầm bàn, tôi mới chợt nhận ra. Tiếc là lúc ấy, bản thân còn chẳng c/ứu được nữa là c/ứu người. Tôi vừa c/ăm h/ận vừa kh/iếp s/ợ Đức Phát.

Mới cưới, hắn nói đã có con trai nên không chê tôi không sinh được. Không lâu sau lại dụ dỗ tôi nhận nuôi một bé gái, bảo để lúc tuổi già có người nương tựa. Về sau đứa bé lại thành con tin để hắn kh/ống ch/ế tôi, lúc đó tôi mới biết từ đầu tên q/uỷ này đã tính toán kỹ làm sao để b/ắt n/ạt, giam hãm rồi đẩy tôi vào đường ch*t, y như cách hắn đối xử với người vợ trước.

Hắn không phải kẻ đ/á/nh vợ ch*t do bất cẩn rồi hối h/ận, mà là con q/uỷ tính toán từng bước để gi*t người mà thoát tội.

Năm 2007, nhờ thầy Lưu giới thiệu, tôi lấy danh nghĩa công ty mở một nhà máy chế biến nông sản trong làng, thu m/ua nông sản ồ ạt ở các làng lân cận. Về nhà, mẹ tôi hào hứng hỏi chuyện này, đoán tôi làm quản lý trong công ty. Tôi bảo mình chỉ là kẻ chạy việc vặt.

Nghe vậy bà vẫn ra ngoài khoe con gái đại học nhà mình khác người thường, ra trường làm quản lý ngay. May mà bà còn khôn ngoan, biết mình đang n/ổ nên gặp kẻ muốn đi cửa sau thì nói mỹ từ 'không muốn kéo chân con' để tránh họa.

Tôi ít về nhà, lấy cớ bận việc sống gần nhà máy. Nhân viên chủ yếu là phụ nữ thất nghiệp quanh vùng. Mấy làng này trước sống nhờ pháo và than, dù an toàn sản xuất pháo những năm gần đây có cải thiện nhưng vẫn cực kỳ nguy hiểm.

Đời trước tôi không có lựa chọn, lúc nhỏ cũng thế, nhưng giờ tôi muốn cho họ cơ hội. Quan trọng nhất, tôi phải tiếp cận vợ Lưu Đức Phát một cách tự nhiên.

Cô ấy là người phụ nữ nhỏ bé, gặp lúc tinh thần đã không ổn định. Dù mở nhà máy ngay trước cửa nhà cô, tôi chẳng thấy cô ra làm. Tôi đành tự đến nhà, viện cớ khen tài muối dưa để mời cô đến xưởng làm việc.

Lúc này Đức Phát đã ki/ếm được ít vốn nhờ b/án trái cây sỉ, ra dáng ông chủ tỉnh lẻ. Tôi chưa nói xong hắn đã thẳng thừng từ chối, bảo: 'Tôi chưa ch*t, vợ tôi chưa cần ra ngoài ki/ếm sống.'

Đời trước tôi từng nghe câu này, mẹ tôi còn khen tôi phúc tốt, lấy chồng hai mà không phải đi làm.

Danh sách chương

5 chương
08/09/2025 20:32
0
08/09/2025 20:32
0
18/10/2025 09:32
0
18/10/2025 09:31
0
18/10/2025 09:29
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu