Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
“Chà, đây không phải là anh yêu của em sao? Anh đến từ khi nào vậy? Em nhớ anh nhiều lắm, anh đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến em siêu cảm động luôn đấy. Em sắp khóc rồi này.”
Tôi xoay người, ôm ch/ặt lấy eo anh.
28
Miệng nhỏ không ngừng lảm nhảm, hoàn toàn không cho anh cơ hội chen lời. Phải dỗ dành mãi đến khô cả cổ, sắc mặt anh mới dịu xuống chút.
“Mấy người định về khi nào?”
Trời sắp tối rồi, toàn là những người khó chiều, nếu phải ở lại đây qua đêm thì tôi đ/au đầu lắm.
“Em đuổi anh đi?” Mặt anh lại lạnh băng.
Thấy chưa, đúng là siêu khó dỗ.
“Sao lại thế được? Tối nay em định kéo anh yêu đi…” Tôi cười một cách q/uỷ quyệt.
Tai anh đỏ lên, ngón tay chọc vào lúm đồng tiền của tôi: “Vệ Hy, đây là ngoài đường đấy.”
“À, anh không muốn à? Vậy tối nay anh tự ngủ một mình đi. Thôi, chắc trong lòng anh đã có người phụ nữ khác rồi.”
“……”
Chu Ngạn Chi không nhịn được nữa, anh bưng mặt tôi lên và cắn một phát đ/au điếng.
Hoàn toàn quên mất ai là người vừa nói “đây là ngoài đường”.
Đúng là, khi thấy những cặp đôi thả thính kiểu này trên đường tôi còn chê bai lắm, hóa ra giờ chính mình lại thành họ.
Tôi dẫn họ đến homestay của bác tôi.
“Hy Hy, đây là Tiểu thư mà cháu nói à? Ôi chào mừng quá, cháu Hy gặp được cô thật là tốt rồi. Cháu này từ nhỏ đã ít nói, mong Tiểu thư chiếu cố cho.”
Bác tôi xúc động định bắt tay Tiểu thư, sau đó chợt nhớ không tiện nên nắm ch/ặt tay Tiểu Trương cảm thán.
Ít nói.
Tiểu thư và Chu Ngạn Chi đều nghi ngờ nhìn tôi.
Tôi giả vờ ngoan ngoãn nhìn xuống mũi.
“……”
29
“Đây là bác tôi, người đã bỏ tiền cho tôi đi học. Tiền tôi dành dụm được dùng để xây homestay cho bác. Thấy sao, đẹp không? Tôi dành cho cô phòng ngắm núi đẹp nhất đấy, tôi dẫn cô lên xem nhé.”
Tôi nắm tay Tiểu thư đi lên lầu.
Homestay tựa núi nhìn sông, trước mặt là hồ nước, sau lưng dựa vào dãy núi xanh biếc.
Bước lên những bậc thang gỗ đến tầng cao nhất là một gác lầu nhỏ với ba mặt kính lớn, ánh sáng dịu dàng, tầm nhìn rộng mở.
Trước cửa treo một tấm biển gỗ nhỏ, viết tay mấy chữ:
【Dành riêng cho Tiểu thư】
“Tiền em ki/ếm được nhờ đầu tư cùng tôi, đều đổ vào đây hết rồi?” Ánh mắt Tiểu thư phức tạp, vì căn gác lầu này được bài trí hoàn toàn theo sở thích của cô ấy.
“Ừm.”
Cô ấy không nói gì, nhìn tôi một lúc.
“Vệ Hy, lần sau đừng giấu tôi bất cứ chuyện gì nữa.”
Mắt tôi sáng rỡ, gật đầu lia lịa.
Sẽ không như thế nữa.
Cô ấy nhìn tôi, khẽ hờn dỗi nhưng khóe miệng lại nhếch lên.
Cô ấy vẫn là người kiêu ngạo, quý phái và bảo vệ tôi nhất.
“Anh trai tôi kiểu đàn ông lạnh lùng vậy, thật sự không chán sao?” Cô ấy nhíu mày nghi ngờ.
Tiểu thư à.
Anh trai cô siêu “lạnh mà nóng” đấy, nhưng chuyện này tôi không tiện nói.
Khi tôi xuống lầu, Chu Ngạn Chi tự nhiên nắm lấy tay tôi.
Tiểu Trương cũng nhìn tôi đầy xót xa.
???
Bác tôi nhấp rư/ợu, vẫn đang kể chuyện về tôi.
Tuổi thơ tôi quá khổ, là đứa nhỏ nhất nhà nhưng suýt bị bà dìm ch*t, rồi bị ông dẫn lên núi đi lạc. Lớn lên g/ầy nhom, ngày ngày phụ việc nhà còn bị m/ắng.
Bác và bác gái thương tình, vài lần để phần cơm cho tôi bị bố mẹ phát hiện. Từ đó họ không diễn trò nữa, thẳng thừng không cho tôi ăn, vứt tôi trước cửa nhà bác.
Rồi đ/á/nh tôi khóc thét.
Sau khi bác gái cãi nhau với mẹ tôi, tôi được ở cùng nhà bác. Từ nhỏ sống nhờ nhà người, tôi rất giỏi xem mặt người.
Khi cần ngoan ngoãn thì im lặng tuyệt đối không làm phiền.
Khi bác muốn chuyển hộ khẩu cho tôi, mẹ tôi nhất định không đồng ý. Tôi biết bà ta muốn kh/ống ch/ế tôi.
Hồi cấp hai, bà bắt tôi nghỉ học phụ việc.
Là bác tôi đại náo với bà ấy, đ/au lòng đưa một khoản tiền. Bác sợ bố mẹ tôi đến trường gây rối ảnh hưởng việc học của tôi, nên gửi tôi đến thành phố quê ngoại bác gái học.
30
Từ cấp hai tôi đã ở nội trú xa nhà.
Không ai biết, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Tôi học như đi/ên chỉ để thoát khỏi nơi này.
Sau này gặp Chu Ngạn Chi.
Trái tim chớm nở của tôi đã biết thế nào là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Rồi tôi tiếp cận Tiểu thư, dùng sự trơ trẽn của mình mà bám lấy cô ấy.
Giúp kẻ tầng lớp dưới như tôi trải nghiệm cuộc sống phi thường.
Mẹ tôi thấy tôi ngày càng khá giả, lại gây sự với bác, bắt tôi về nhà, không thì khắp nơi than vãn tôi bất hiếu.
Không muốn bác ở giữa khó xử.
Thực ra tôi rất ít về đây.
Tôi cười cười ngắt lời bác, dẫn Chu Ngạn Chi - người đã nghe lịch sử trưởng thành của tôi gần một tiếng - đi chỗ khác.
“Đừng nhìn em như thế chứ? Anh thương em rồi à?”
“Vệ Hy, chúng ta kết hôn đi.”
“……”
Khoảng cách lớn thế này sao?
Nhà giàu không phải nên môn đăng hộ đối sao?
Gia cảnh như em làm sao lấy được anh?
Tôi dùng trò đùa để lảng tránh.
Tự biết mình là thứ gì, tôi không dám nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ, sợ cuối cùng sẽ quá thất vọng.
Chu Ngạn Chi nhìn tôi, không nói gì.
Dẫn họ ăn đặc sản địa phương xong, chúng tôi về thành phố.
Không lâu sau, tôi nhận được một email.
Là thư mời nhập học từ Viện Nghiên c/ứu Quốc tế Monterey, Mỹ.
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng tiêu đề, ngón tay run nhẹ, không dám mở ra.
Hít một hơi thật sâu. Bấm mở email.
“Chúc mừng bạn đã được nhận vào chuyên ngành Biên phiên dịch của trường chúng tôi…”
Khoảnh khắc ấy, mắt tôi đỏ hoe.
Vô số ngày đêm ôn thi ùa về.
Tôi dậy sớm học từ vựng, tối đeo tai nghe nghe đài tiếng Anh luyện nghe. Để viết bài luận cá nhân, tôi sửa đi sửa lại, hỏi ý vô số giáo viên và tiền bối, viết lại từ đầu nhiều lần.
Tiểu thư đã sớm nhận được offer từ trường danh tiếng, cô ấy sắp đi nước ngoài.
Còn giờ, tôi cũng làm được.
Những năm nay, tôi cố gắng tích góp tiền, làm gia sư, đầu tư cùng Tiểu thư. Con số trong tài khoản dần dồi dào, cuối cùng đủ để tôi thực hiện giấc mơ chưa từng dám nói ra.
“Hy Hy, em giỏi quá!”
Tiểu thư xem thư mời nhập học của tôi xong, vô cùng xúc động.
Tôi vòng tay qua cánh tay cô ấy dụi dụi, mũi cay cay.
Chương 5
Chương 20
Chương 10
Chương 15
Chương 16
Chương 12
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook