Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
“Chuyển đi rồi thì bà sống bằng gì? Bà lại không có lương hưu.”
Tôi giả vờ xì mũi, làm bộ cuộc sống khó khăn: “Giờ già rồi, sức khỏe quan trọng hơn ki/ếm tiền. Không có tiền thì tính sau vậy.”
Nghe tôi định ngồi không ăn sẵn, Lão Dương nuốt lời định nói vào bụng - ông ta sợ tôi đòi tiền.
“Còn việc gì nữa không?”
“Không, chỉ… hỏi thăm thôi.”
Lão Dương cúp máy.
Nửa tháng sau, ông ta chịu không nổi ở nhà cô út lại không muốn sang nhà con trai tốn kém, bắt đầu nhớ ngày xưa ở nhà nằm dài ăn sẵn mặc sẵn.
Quan trọng hơn, mấy chậu cây ông yêu quý sắp bị lũ mèo chó nhà con gái phá nát hết rồi.
Nghĩ bụng tôi cả đời tằn tiện cũng tốn không mấy đồng, lại còn tùy ông quyết định có cho tiền hay không, Lão Dương lại gọi video.
Lần này ông không vòng vo: “Thái Nguyệt này, dọn dẹp mấy phòng trống đi. Vài hôm nữa tôi về.”
12
Nhà chúng tôi có ba phòng ngủ. Sau khi các con lập gia đình, hai phòng thành thư phòng và kho chứa đồ của Lão Dương.
“Ông ta đúng là mặt dày thật đấy!”
Bạn già tôi con cái đều ở nước ngoài, chồng mất sớm, một mình cô đơn nên tôi mời về ở cùng.
“Chắc là khổ quá rồi.”
Tôi đoán trước Lão Dương sẽ về.
Tôi quay video gửi ông ta: hai phòng trống giờ một phòng cho người giúp việc, một phòng cho bạn già, chật cứng.
“Lão Dương à, ông ở nhà con cháu ăn sung mặc sướng còn không vừa lòng? Về đây chen chúc làm gì? Tôi cho thuê hết phòng rồi.”
“Cho thuê rồi?” Mặt Lão Dương đen kịt, “Ai cho bà tự ý cho thuê? Bà biết mấy cái tủ của tôi đáng giá bao nhiêu không? Làm hỏng thì sao?”
Nhắc tới mấy cái tủ là tôi bực.
Hồi đó Lão Dương mới mê nhạc cụ và vòng tay, đòi đóng tủ gỗ xịn để trưng. Hỏi giá xong - hơn ba chục triệu.
Con trai cả m/ua nhà tôi vừa cho mười triệu, con thứ hai đến kỳ nộp sính lễ, con gái út vừa đậi cao học.
Chỗ nào cũng cần tiền.
Tôi không còn đồng nào, nghĩ bẵng bao năm chưa đòi Lão Dương đóng góp nên chắc ông ta có chút tiền tích, liền đề nghị ông cho con thứ năm triệu.
Nhà con dâu thứ hai thông cảnh, chỉ yêu cầu tám triệu tám.
Nhưng Lão Dương nghe xong nổi gi/ận: “Người ta còn không đòi sính lễ kia kìa! Quen nhau bốn năm rồi còn đòi tiền? Một xu cũng không có!”
Nhà con dâu nghe thái độ này liền bắt chia tay.
Lần đầu tiên tôi thấy con trai thứ hai khóc như hồi mới sinh.
Nó nói: “Mẹ ơi, con cả đời chỉ thích mỗi người này, chỉ cưới một lần này thôi. Sau này con sẽ trả lại tiền, hai đứa không thể chia tay.”
Tôi bảo nó đừng khóc, mẹ sẽ lo liệu.
Khi tôi về nhà xin Lão Dương, thợ mộc đang đóng cái tủ ba chục triệu.
Lão Dương trốn ra ngoài không chịu trả tiền công, chờ người ta đòi tôi.
“Ông lo sính lễ cho con, tiền tủ tôi sẽ trả.” Tôi nén gi/ận thương lượng, “Vừa có tủ, vừa được các con phụng dưỡng tuổi già.”
“Sính lễ? Con trai tôi bằng đại học, con bé đó chỉ tốt nghiệp cao đẳng còn đòi sính lễ…”
“Lão Dương!” Tôi quát lên.
Đầu dây im lặng giây lát, Lão Dương chuyển giọng: “Bà trả tiền tủ trước đi, sính lễ tính sau khi tôi về.”
Ha ha…
Dân văn phòng giỏi lắm mấy câu xoa dịu này. “Tính sau” nghĩa là: đợi tôi trả tiền tủ xong, ông ta về cũng chẳng thương lượng gì thêm.
“Được rồi, bác thợ ơi, phiền bác tháo tủ đi. Không có ai trả tiền đâu.”
Nghe tôi bảo tháo tủ, Lão Dương cuống cuồ/ng chạy về trả tiền ngay.
Xong việc, ông ta tức quay người đẩy tôi ngã.
Tay tôi đang ôm đồ đạc định ra sạp, để bảo vệ mớ đồ phải cắn răng lăn sáu bậc thang.
May mà con trai thứ hai về kịp đỡ tôi, không thì lăn thẳng xuống đất.
“Bố có bị đi/ên không!”
Con trai định xông lên đ/á/nh bố, tôi vội kéo lại.
Đợi Lão Dương vào phòng, tôi mới khẽ nói: “Con lớn rồi, muốn đ/á/nh sau này có dịp. Giờ đ/á/nh lão ầm ĩ, nhà ngoại biết được ai dám gả con vào gia đình này?”
Con trai thứ hai tính trẻ con nhưng biết nghe lời. Dù gi/ận dữ cũng không ra tay.
Hôm sau lưng vai tôi đ/au không cựa được. Tôi bảo Lão Dương m/ua cao dán, ông ta có m/ua nhưng m/ua xong vứt lên giường chẳng thèm hỏi.
Lúc đó tôi không biết xươ/ng bả vai mình g/ãy.
Đau không nhúc nhích nổi nhưng vẫn cố chịu.
Tôi nhờ con trai dán cao, gượng dậy m/ua hoa quả nhập rư/ợu th/uốc sang nhà ngoại xin lỗi.
May mà giữ được duyên cho con.
13
“Lão Dương, không nhắc tủ thì tôi còn quên mất mình nằm viện cả tuần. Ông không thèm thăm còn trách tôi không nấu cơm.”
Nhắc chuyện này, Lão Dương trẻ thì vô tâm nhưng giờ già ở nhà con không yên, cũng hơi áy náy.
“Chuyện bao năm trước rồi còn lôi ra làm gì.”
“Ừ, không nhắc thì thôi. Nhà giờ của tôi, tôi sống nhờ tiền thuê phòng đây. Cúp máy nhé.”
Bạn già ngồi cạnh nghe điện thoại, thấy tôi chặn họng Lão Dương liền nhảy cẫng lên: “Đã quá! Đúng là hả dạ! Chị em mình đứng lên rồi!”
Chương 6
Chương 9
Chương 8
Chương 9
Chương 7
Chương 7
Chương 14
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook