Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Vinh Trạch An rất tốt, Ôn Uất Ngôn cũng chẳng kém, các anh đều là người ưu tú, chúng ta vốn là bạn tốt của nhau. Nhưng em nghĩ, mọi lỗi lầm đều bắt ng/uồn từ trường học, chúng ta hãy tạm lắng xuống trong kỳ nghỉ đông này, sang học kỳ mới giải quyết được không?
Cả bàn im phăng phắc.
Vinh Trạch An không tin nổi hỏi: 'Em còn lưu luyến thằng đàn ông đê tiện này sao? Hắn cho em uống th/uốc mê gì vậy?'
Ôn Uất Ngôn bất mãn: 'Tôi đã nhượng bộ đến mức này rồi, em vẫn không chịu đoạn tuyệt với hắn sao?'
Bố tôi lên tiếng: 'Tôi và mẹ nó vốn không cho phép con gái yêu đương. Theo tôi các cháu nên dừng lại hết đi.'
Ông nghiêm nghị nhìn tôi: 'Gia Hòa, con cứ yên tâm tốt nghiệp. Về thành phố C rồi bố sẽ giới thiệu người tốt cho, lúc đó uống trà đ/á/nh mạt chược, cuộc sống sung sướng biết bao, ở Kinh thành làm gì. Thôi, chúng tôi đi trước đây.'
Nói rồi bố dắt tôi rời đi.
53
Bố đưa tôi về nhà, thở dài: 'Con yêu, bố chỉ giúp con nhất thời chứ không thể giúp cả đời. Sau này đừng bất cẩn như vậy nữa.'
Ông vỗ vai tôi tiếp lời: 'Bố chẳng dạy con được gì nhiều, chỉ còn một đạo lý cuối cùng thôi.'
Tôi vội vàng làm điệu bộ lắng nghe.
Bố nói: 'Thích một người thì không giấu được, nhưng thích hai người thì nhất định phải giấu kỹ.'
Tôi chìm vào suy tư, nào phải tôi không muốn giấu kỹ đâu?
Bố quay lại bệ/nh viện chăm mẹ.
Tôi ở nhà một mình cắn móng tay nhìn điện thoại.
Cả Vinh Trạch An lẫn Ôn Uất Ngôn đều muốn nói chuyện.
Vấn đề là tôi không biết chọn ai.
Hai người họ chắc chắn sẽ bắt tôi lựa chọn.
Tôi chỉ có thể nhắn ba chữ.
Suy nghĩ một lát, tôi lại gửi thêm ba chữ nữa.
54
Kỳ nghỉ đông trôi qua nhanh chóng.
Càng gần ngày khai giảng, tôi càng hồi hộp.
Sau đó cả hai đều ít liên lạc.
Nhưng Vinh Trạch An vẫn m/ua vé máy bay cho tôi về trường.
Vừa ra khỏi sân bay đã thấy hai người đứng đợi ở cửa đón.
Ba chúng tôi cùng đi trong sảnh rộng.
Tôi lo nghĩ nếu họ bắt chọn xe thì phải làm sao.
Kết quả họ đi chung một xe.
Suốt đường im lặng, một người xách hành lý, một người mở cửa xe.
Lông mày tôi nhíu ch/ặt.
Họ định hợp sức đ/á/nh tôi một trận chăng?
Với tâm trạng bất an, tôi lên xe.
Chiếc xe không hướng về trường.
May thay chúng tôi đến biệt thự của Vinh Trạch An.
55
Vào nhà, hai người khoanh tay ra hiệu cho tôi ngồi xuống ghế sofa.
Họ ngồi đối diện như thẩm vấn tội phạm.
Ôn Uất Ngôn: 'Em yêu, em đã nhận lời cả hai chúng tôi cùng một ngày.'
Vinh Trạch An: 'Nhưng tôi là buổi trưa, cậu là buổi tối. Theo thứ tự thời gian, Ôn Uất Ngôn nên rút lui.'
Ôn Uất Ngôn: 'Nếu anh đủ tốt, sao cô ấy lại nhận lời tôi? Anh nên tự x/ấu hổ mà rút lui.'
Hai người tranh cãi kịch liệt, khiến tôi hoa mắt.
'Em muốn chọn ai?'
'Em nói đi chứ?'
Tôi: 'Em... em nghĩ hay là chúng ta tĩnh tâm thêm một tháng nữa.'
Tôi không nỡ lòng từ chối ai cả.
Tôi là người đa tình mà.
Trước định chọn Lưu Gia Ngôn, nhưng nhìn ánh mắt Ôn Uất Ngôn, sợ anh ta gi*t tôi mất.
Yêu hay không còn thứ yếu, quan trọng là họ như muốn cùng tôi chung số phận.
56
Chúng tôi giằng co một hồi.
Rồi tôi bị lôi vào một phòng.
Nhìn hai người, mắt tôi mở to.
Tưởng họ sẽ làm gì đó.
Ai ngờ họ đóng sập cửa: 'Chưa chọn được thì ở đây.'
Tôi:......
Suy nghĩ thật kỹ, tôi gõ cửa: 'Em nghĩ ra rồi.'
Tôi quyết định theo nguyên tắc gần xa.
Nên nói với Ôn Uất Ngôn: 'Uất Ngôn, em xin lỗi. Dù yêu anh nhưng em cũng yêu A Trạch. Chúng em cùng trường, gần gũi và có nhiều điểm chung hơn.'
'Không phải anh không tốt, chỉ là duyên phận vậy, chúng ta đành chịu thôi.'
Vinh Trạch An vui mừng.
Anh nhếch miệng cười: 'Kẻ thứ ba mãi là thứ ba, rốt cuộc vẫn bị bỏ rơi. Ôn Uất Ngôn, cậu nên rời khỏi nhà tôi. Tôi không muốn thấy cậu tiếp cận bạn gái tôi nữa, nếu không đừng trách.'
Ôn Uất Ngôn lạnh lùng: 'Thẩm Gia Hòa, em coi tôi là gì? Dám đùa giỡn tình cảm của tôi? Tôi một lòng một dạ với em, bao dung cả khi em phản bội, mà em dám từ bỏ tôi?'
Tôi đ/au khổ: 'Em cũng bị hoàn cảnh ép buộc! Anh không thể thông cảm sao?'
Không chọn lựa thì bị giam cầm, đây lại là nhà Vinh Trạch An, liệu anh có c/ứu nổi em không?
Hơn nữa yêu đương khác trường như yêu xa vậy.
57
Ôn Uất Ngôn đóng sầm cửa bỏ đi.
Vinh Trạch An kéo tôi ngồi xuống ghế sofa.
Anh ôm tôi, giọng nghẹn ngào: 'Anh sợ em chọn hắn ta lắm, không biết mình sẽ làm gì mất kiểm soát.'
Buông ra, anh nâng cằm tôi: 'Anh đã đào hố sau vườn rồi. Nếu em theo hắn, tôi sẽ gi*t cả hai ch/ôn ở đó.'
Tôi r/un r/ẩy: 'A...A Trạch, trò đùa này không vui chút nào.'
Vinh Trạch An nói: 'Lần này bỏ qua, nhưng lần sau sẽ không dễ dàng thế đâu.'
Tôi gật đầu lia lịa thề thốt: 'Lúc đó em bị màng mỡ heo che mắt, lại ngại từ chối khi anh ấy tỏ tình, bị hắn mê hoặc. Sau mỗi lần muốn chia tay lại thấy hắn đáng thương nên dây dưa mãi. Càng về sau càng không nỡ làm tổn thương...'
Anh gằn giọng: 'Anh biết em chưa từng yêu hắn.'
Tôi ôm anh: 'Anh hiểu là tốt rồi, em sợ anh giữ tâm kết.'
Anh nói: 'Anh đã ghi âm gửi cho hắn rồi, chắc chắn hắn biết em không yêu sẽ không quấy rầy nữa.'
Tôi: !!!
58
Vinh Trạch An giám sát tôi như tù nhân.
Còn thuê tài xế riêng đưa đón.
Giờ tôi sống luôn tại nhà anh.
Yêu đương mà như ngồi tù.
Điện thoại còn bị anh kiểm tra bất cứ lúc nào.
Chương 6
Chương 8
Chương 9
Chương 6
Chương 8
Chương 7
Chương 6
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook