Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
4
Đến huyện thành, tôi bận rộn tìm nhà thuê, dựng sạp hàng, nhập hàng hóa.
Đại Cô mới bốn tuổi đã loay hoay quán xuyến việc nhà.
Khi thì nấu cơm cho Nhị Cô, lúc lại cho em trai bú sữa, trưa chiều còn chạy lễch bễch đôi chân ngắn cũn ra phố mang cơm cho tôi.
Nhìn thân hình bé nhỏ chỉ cao mét của con xách hộp cơm ra phố tìm mẹ, có lúc vội quá còn vấp ngã nhào,
tôi đứng phắt dậy nhưng con đã nhanh chóng đứng lên rồi.
"Con không sao đâu mẹ ơi! Cơm của mẹ vẫn nguyên vẹn!"
"Đồ ngốc, mẹ sợ con đ/au đó!"
"Mẹ yên tâm! Con là đứa trẻ ngoan, ông Địa đang đùa với con thôi mà."
Tôi lau bụi trên mặt con, định ôm con thì con đã vội chạy mất.
"Mẹ ơi con về trước, em trai em gái còn ở nhà một mình!"
Nhìn bóng lưng nhỏ bé khuất dần, mũi tôi cay cay, cúi đầu ăn vội mấy miếng cơm.
Đúng là đứa trẻ ngoan, giá sau này đừng yêu thằng tóc vàng thì tốt biết mấy.
Kiếp trước, Đại Cô bị thằng tóc vàng lừa gạt, dù sau ly hôn nhưng cũng bị thiệt hại nặng nề.
Kiếp này, nhất định tôi phải trông con thật kỹ...
Thấm thoắt sáu bảy năm trôi, sạp hàng nhỏ của tôi đã thành cửa hiệu rộng mấy chục mét vuông, tôi còn m/ua được căn hộ ba phòng ngủ trong huyện thành.
Cuộc sống ngày càng khấm khá hơn.
Đúng lúc vui mừng nhất thì bố nó lại giở trò...
Mấy tháng nay, tôi phát hiện tiền trong heo đất ngày càng vơi.
Lục soát ngăn kéo của hai chị em xong, tôi nghi ngờ ngay đến bố nó.
"Đúng! Con lấy đấy!"
"Ông bà nội tìm con rồi, họ bảo con là giống nhà họ Tề, sau này phải về Tề Gia Thôn, tiền lấy bây giờ để dành cho con tiêu xài!"
Tôi không nói nhiều, t/át một cái khiến nó bay xa hai mét.
"Khai ra, lấy tổng cộng bao nhiêu?"
"Không... không nhiều lắm..." Nó ấm ức, "Sao mẹ lại đ/á/nh con? Mẹ cho chị cả chị hai mấy trăm đi học, con lấy có mấy chục mà không được!"
"Đúng! Không được! Nhỏ làm quen tay, lớn lên còn ra tay sát nhân nữa à!"
Tôi rút giá phơi quần áo, tét cho nó một trận thừa sống thiếu ch*t...
5
Đánh mỏi tay, tôi đưa giá phơi đồ cho Đại Cô bảo con tiếp tục.
"Mẹ ơi, con không cần cái này."
Đại Cô cởi dép chân, xông thẳng vào đ/á/nh.
Từ đó, tiền trong nhà không bao giờ mất nữa.
Nhưng yên ổn chẳng được bao lâu, hàng xóm lại tìm đến.
Họ bảo con chó nhà họ g/ãy chân, do bố nó giẫm phải.
Tôi lại cầm giá phơi đồ chĩa vào mặt nó.
"Khai đi! Sao lại b/ắt n/ạt chó nhà người ta?"
"Con thấy nó x/ấu quá! Lại còn tên Teddy nghe gh/ê t/ởm, x/ấu kinh khủng!"
"Dù x/ấu mày cũng không được giẫm lên người ta!"
Hàng xóm đứng cạnh bên, bất đắc dĩ góp lời: "Nó... nó không x/ấu mà..."
Ăn thêm một trận đò/n, bố nó lại ngoan ngoãn vài hôm.
Nhưng tôi không ngờ nó còn trò mới.
Vì chuyện giẫm chó trước, nó sinh h/ận với hàng xóm, lúc họ không để ý đã móc hết cá vàng trong bể ra quăng ch*t.
Thật không thể tin nổi!
Tôi cuối cùng cũng hiểu thế nào là "gen trội", dù đã tách nó khỏi môi trường cũ nhưng bản chất ăn sâu trong m/áu khó đổi thay.
Nó càng ngày càng giống ông nội - ích kỷ và bạo ngược.
Lần này tôi không đ/á/nh, báo cảnh sát luôn.
Cảnh sát nhìn đứa trẻ bảy tuổi, tỏ ra lúng túng.
"Ừm... chị ơi, đây là chuyện gia đình thôi mà."
"Cố ý h/ủy ho/ại tài sản người khác là phạm pháp!"
"Thực ra không nghiêm trọng thế..."
"Tôi không quan tâm! Bắt nó đi, tôi không quản nổi nữa!"
Có lẽ uy lực đồng phục cảnh sát có tác dụng, hoặc nó thực sự sợ mẹ bỏ rơi, nhất quyết không chịu đi.
Nó quỳ xuống xin lỗi tôi, lại xin lỗi hàng xóm, cuối cùng còn lạy cảnh sát hai cái thật đ/au.
Nó thực sự kh/iếp s/ợ rồi.
6
Năm năm sau, Đại Cô vào lớp 10.
Học lực của con rất tốt, luôn đứng đầu lớp.
Nhị Cô học lớp 8, thành tích bình thường nhưng ít nhất cũng đủ đậu cấp ba.
Chỉ riêng bố nó là đồ bỏ đi.
Tuy đã bỏ được tật tr/ộm cắp và đ/á/nh nhau, nhưng việc không thích học thì đúng là không ép được.
Tôi bảo nó học hết cấp hai thì đi nghĩa vụ, nó mừng rỡ suýt nhảy khỏi mái nhà.
Nhờ ký ức kiếp trước, tôi biết mặt hàng nào sinh lời.
Giờ đây tôi đã mở sáu cửa hàng, thuê quản lý chuyên nghiệp nên không cần túc trực hàng ngày.
Cuộc sống ngày càng sung túc, tôi suýt nữa quên mất kiếp nạn của Đại Cô.
Cho đến khi... thằng tóc vàng xuất hiện.
Kỳ nghỉ hè trước năm lớp 11, tôi về nhà sớm và nghe thấy tiếng động trong phòng.
Lặng lẽ cầm cây chổi bên cửa, tôi khom người bước vào.
Qua khe cửa phòng ngủ, tôi thấy bóng Đại Cô.
Con đang lục lọi tủ đồ, ánh mắt dừng lại ở chiếc hộp có khóa rồi bắt đầu mày mò.
Tôi bước nhẹ vào, bất ngờ cất tiếng:
"Con tìm gì thế? Để mẹ giúp!"
Đại Cô gi/ật mình, chân mềm nhũn quỵ xuống.
"Mẹ... sao mẹ về sớm thế?"
Nhìn ánh mắt lảng tránh, tôi đoán chuyện chẳng lành.
Nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh:
"Con gái lớn, con định làm gì?"
"Con... con không làm gì cả."
"Trong hộp đó để sổ hộ khẩu, hay con định tr/ộm đi theo trai?"
Nghe vậy, mặt Đại Cô biến sắc.
7
"Mẹ ơi! Xin mẹ hãy đồng ý cho con!"
Tôi bất lực ôm đầu, không hiểu sao trường nội trú mà con vẫn gặp được thằng tóc vàng.
"Con gái à! Mới mười bảy tuổi, tr/ộm sổ hộ khẩu cũng không kết hôn được đâu!"
"Không sao, con có thể đợi, đợi thêm ba năm nữa..."
"Đồ..."
Tôi nuốt câu ch/ửi thề, hít sâu mấy lần.
"Nếu không nói gì với mẹ mà tr/ộm sổ, có phải con sợ mẹ phản đối không?"
"Sao mẹ biết?"
"Mẹ còn biết bạn trai con nhuộm tóc vàng nữa."
Đại Cô tròn mắt ngạc nhiên.
"Sao mẹ cũng biết chuyện này?"
"Thôi được, muốn cưới thì mẹ đồng ý."
"Hả?!"
"Cưới hỏi không chỉ cần sổ hộ khẩu. Bảo nó hẹn phụ huynh sang đây, mẹ sẽ bàn đám cưới."
Đại Cô mừng rỡ đến mức không tin vào tai mình, tự t/át một cái rồi mới nhận ra là thật.
Chương 8
Chương 7
Chương 6
Chương 10
Chương 8
Chương 6
Chương 8
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook