Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
“Lộ... Nhiên...?”
Tốt thôi, nắm đ/ấm đã cứng lại.
4
“Chị ơi, lúc nãy chị phản ứng kỳ quá, chị cũng quen ai tên Lộ Nhiên sao?”
Lộ Nhiên vừa hỏi tôi vừa mở cửa sắt, ổ khóa cũ kỹ đã hoen gỉ, cậu bé phải dùng cả hai tay xoay mãi mới mở được.
“Ừ, không chỉ quen mà còn...”
Lời chưa dứt, một chiếc dép từ trong nhà bay vụt ra, đ/ập mạnh vào trán Lộ Nhiên.
Đứa bé nhỏ thó bị đ/á/nh kêu lên thảng thốt, vầng trán sưng đỏ lên thấy rõ.
Một gã đàn ông hung dữ xông ra từ phòng, mùi rư/ợu nồng nặc khiến cả hành lang choáng váng.
“Thằng ranh con cuối cùng cũng về! Con điếm mẹ mày lại trốn đâu rồi hả?”
Đôi bàn tay chai sần túm ch/ặt cổ áo đứa trẻ. Chưa kịp định thần, cậu bé đã bị ném vật xuống sàn nhà.
Cuốn vở mới m/ua rơi xuống đất, bị gã giẫm một cước để lại vết giày đen nhơ nhuốc.
Chiếc cặp in hình Ultraman bị x/é toạc, khóa nhựa rẻ tiền đ/ứt chỉ, sách vở và bút chì vung vãi khắp nơi.
“Tiền đâu? Tiền đâu?”
Gã đàn ông lục soát khắp người nhưng chẳng được gì.
“Cậu về đi, nhà hết tiền rồi. Tiền mẹ cho cháu đã m/ua vở rồi.”
Cậu bé vật lộn đứng dậy từ góc tường, gượng nuốt nước mắt, kiên quyết đối mặt với gã đàn ông cao gấp ba lần mình.
“Tiêu tiền cho thứ vô dụng như mày à? Ai cho phép mày tiêu? Tất cả tiền trong nhà này đều là của tao!”
Gã đàn ông giơ cao bàn tay, Lộ Nhiên nhắm nghiền mắt chờ đợi cái t/át sắp giáng xuống.
— Bốp —
Cơn đ/au không đến. Cậu bé hé mắt nhìn.
Tôi đứng chắn trước mặt cậu, tay cầm chiếc ca sứ vừa giáng mạnh vào đầu gã. Mép sắt gỉ sét rạ/ch một vết thương dài trên trán gã, m/áu đỏ tươi chảy dài xuống khóe mắt.
Gã đàn ông nặng chừng 200 cân sợ hãi la thất thanh, sờ mặt thấy m/áu rồi hét như đi/ên chạy ra cửa:
“C/ứu với! Có m/a! Có maaaaaa!”
Đợi đến khi bóng gã khuất hẳn, tôi mới buông chiếc ca xuống đất, chống gối thở hổ/n h/ển.
Tim đ/ập thình thịch bên tai, thắt lưng nhũn ra vì adrenaline.
Lộ Nhiên chớp mắt nhìn tôi đầy ngưỡng m/ộ.
Tôi nhìn cậu bé rồi bật cười ngả ngớn trên sàn.
“Chị từ đâu đến thế? Chị là tiên nữ sao? Sao người khác không thấy chị?”
Cậu bé đứng trên ghế nhỏ bỏ mì vào nồi, thoăn thoắt rửa rau chân vịt để bên cạnh.
Tôi ngồi bàn ăn, dưới ánh đèn vàng hiu hắt bọc vở cho cậu bằng giấy da bò, cẩn thận viết tên Lộ Nhiên bằng bút máy.
“Ừm... nếu chị nói chị đến từ tương lai, vô tình xuyên không đến đây, em tin không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn bóng dáng nhỏ bé đang bận rộn trong bếp.
Cậu bé gật đầu không chút do dự:
“Tất nhiên em tin rồi! Chị trông ngầu thế, nói gì em cũng tin.”
Nắp nồi bật mở, sợi mì cuộn khói nghi ngút được cậu vớt ra.
“Nhưng sao chị lại đến đây? Làm thế nào giúp chị về nhà đây? Chẳng có manh mối gì cả... Nóng quá! Chị ăn trước đi.”
Cậu cẩn thận đặt bát mì trước mặt tôi bằng miếng giẻ nhỏ, quay vào bếp lấy hộp cơm giữ nhiệt đựng phần còn lại, xong xuôi mới ngồi ăn bát của mình.
Trên tường trắng, cha Lộ Nhiên mỉm cười hiền hậu trong ảnh đen trắng.
Tôi cầm đũa, cảm nhận hơi ấm lan từ bát mì qua đầu ngón tay.
“Chị nghĩ... chị biết cách về nhà rồi.”
5
Đêm phố nhỏ tĩnh lặng.
Tôi ngồi ban công đung đưa chân. Trăng chưa lên cao, bóng đêm kéo dài dưới ánh trăng.
Từ tầng năm nhìn xuống, chú mèo hoang như chú kiến nhỏ lủi nhanh vào đống rác sau nhà.
Lộ Nhiên mệt nhoài đã chìm vào giấc ngủ, chăn dày che nửa khuôn mặt, chỉ lộ đôi mắt khép ch/ặt.
Tiếng ngáy khẽ vọng từ chăn khiến tôi bật cười - hóa ra thói quen này đã theo cậu từ nhỏ.
Khe cửa hé sáng, cửa phòng ngủ khẽ mở.
Người phụ nữ bước vào nhón chân ngồi xuống giường, vén mái tóc dài trên trán đứa trẻ, nhẹ nhàng bôi th/uốc lên vết bầm tím sưng tấy rồi đặt nụ hôn yêu thương.
Tôi theo chị ra phòng khách, nhìn chị ăn vội bát mì ng/uội đã nát bét, rồi khâu lại chiếc cặp sách rá/ch.
Tôi ngửi thấy mùi th/uốc sát trùng nồng nặc trên người chị.
Tường hành lang còn những vạch đo chiều cao của Lộ Nhiên. Tủ bếp trưng mấy tấm ảnh gia đình ba người trong khung kính màu hợp thời.
Căn nhà này đã từng chứa đầy hạnh phúc.
Khi tôi định thần lại, người phụ nữ đã cất hộp kim chỉ, cuộn cẩn thận sợi chỉ thừa.
Chị đứng lên, nhìn chằm chằm vào di ảnh đen trắng trên tường.
Tôi thấy ánh lấp lánh nơi khóe mắt chị.
Ánh đèn thời này thật không tốt cho mắt, đến tôi cũng muốn khóc.
Căn phòng lại chìm vào bóng tối. Tôi trở lại ban công.
Chương 5
Chương 17
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook