Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi lập tức cúi đầu cảm ơn.
"Cảm ơn, cảm ơn anh."
Ánh mắt thoáng thấy đôi giày da của người kia đã bị tôi giẫm bẩn.
Tôi lại vội vàng: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi anh."
"Đường Nguyệt Du."
Giọng nói thanh thoát nhưng xa lạ vang lên phía trên đầu khiến lời xin lỗi của tôi dừng lại.
Nghe thấy tên mình, tôi ngẩng phắt đầu lên.
Mắt hơi mở to.
Ngỡ ngàng và kinh ngạc.
Người đàn ông trước mắt vận com-lê chỉn chu, từng sợi tóc đều được chải chuốt cẩn thận, toát lên khí chất quý phái khác thường.
Anh ấy rất cao, tôi chỉ mới tới xươ/ng quai xanh của anh.
Khuôn mặt ấy so với chàng thiếu niên trong ký ức đã trở nên góc cạnh và chín chắn hơn nhiều.
Thẩm Gia Minh lạnh lùng liếc nhìn những tài xế xung quanh.
Đám người kia tiu nghỉu giải tán.
Khi quay lại nhìn tôi, thấy tôi đờ đẫn, Thẩm Gia Minh khẽ mỉm cười, khí lãnh quanh người tan biến theo nụ cười.
Gương mặt tuấn tú ấy còn rực rỡ hơn cả ráng chiều sau lưng.
Ánh mắt vẫn dịu dàng quen thuộc ngày nào.
"Sao thế? Mấy năm không gặp, không nhớ anh nữa rồi à?"
Tỉnh táo lại, tôi ngượng ngùng chào: "Anh Gia Minh, lâu rồi không gặp."
Khóe môi Thẩm Gia Minh cong nhẹ: "Lâu rồi không gặp, Tiểu Du."
4
Khi lên xe Thẩm Gia Minh, anh hỏi thăm tôi vài câu.
Nghe kể về chiếc điện thoại bị rơi vỡ, anh áy náy:
"Là anh sắp xếp không tốt, đáng lẽ phải ra sân bay đón em sớm hơn. Không ngờ cuộc họp chiều nay có chút trục trặc nên bị hoãn lại."
Tôi vội vẫy tay: "Không sao đâu ạ."
"Anh bận rộn như vậy mà anh trai em còn làm phiền, đáng lẽ em và anh ấy phải xin lỗi anh mới phải."
Thẩm Gia Minh mỉm cười: "Không phiền đâu, được gặp lại em anh rất vui."
Anh mặc quá chỉn chu, dù thái độ ôn hòa nhưng khí chất đàn ông trưởng thành cùng uy quyền của người đứng đầu vẫn khiến tôi cảm thấy áp lực vô hình.
Dù sao chúng tôi cũng đã nhiều năm không gặp.
Anh không còn là chàng thiếu niên năm ấy, tôi cũng không còn là đứa trẻ con nữa.
Ngồi trong không gian kín cùng Thẩm Gia Minh, tôi cảm thấy vô cùng bối rối.
Khi căng thẳng và ngượng ngùng, tôi thường có thói quen làm những hành động nhỏ.
Tôi cầm ch/ặt ly nước cam trên tay, uống từng ngụm nhỏ liên tục.
Thẩm Gia Minh cầm vô lăng, đôi tay thon dài trắng nõn vô cùng đẹp.
Dừng xe trước đèn đỏ, anh bất ngờ lên tiếng:
"Tối nay em ở nhà anh, anh trai em..."
"Phụt—"
Lời anh chưa dứt, nước trong miệng tôi đã phun ra.
Tôi ho sặc sụa, tay chân luống cuống lấy khăn giấy từ ba lô lau chùi.
Thẩm Gia Minh đưa tôi chiếc khăn tay màu xám, tôi ngượng nghịu nói: "Không sao đâu, em dùng khăn giấy được rồi."
Anh không nói thêm gì, thu lại khăn tay.
Tôi lau chùi vết nước b/ắn trong xe, lòng đầy hối h/ận.
Khẽ nói: "Xin lỗi anh, em làm bẩn xe của anh rồi."
Ánh chiều ngoài cửa sổ dần tắt, bầu trời chợt tối sầm.
Đèn đường hai bên bật sáng, đường nét khuôn mặt Thẩm Gia Minh in bóng lên nền ánh sáng mờ ảo.
Cùng lúc đó, toát lên vẻ lạnh lùng và xa cách.
Tôi như đứa trẻ phạm lỗi trong nhà người khác, lòng dâng lên bất an khó tả.
Thẩm Gia Minh nhìn tôi, đôi mắt trong bóng tối bình thản mà đầy nuối tiếc.
Anh thở dài: "Tiểu Du, từ lúc gặp anh đến giờ chưa đầy nửa tiếng mà em đã nói bao nhiêu lần xin lỗi rồi."
"Anh không trách em, em đừng tự trách hay sợ hãi nữa."
"Em và anh không phải người ngoài, anh với anh trai em là như nhau, em cứ xem anh như anh trai được không?"
Thẩm Gia Minh đưa tay xoa nhẹ lên đỉnh đầu tôi.
Giọng dịu dàng: "Thoải mái lên em."
Tôi gật đầu.
Nhưng trong lòng vẫn nghĩ về anh trai.
"Anh Gia Minh, sao em phải ở nhà anh? Anh trai em đâu rồi?"
Thẩm Gia Minh xoay vô lăng rẽ hướng.
Giọng điềm tĩnh: "Anh trai em có việc đột xuất phải đi công tác, để em một mình anh ấy không yên tâm."
"Nhà anh ban ngày có chị giúp việc, có thể chăm sóc em từ ăn uống đến sinh hoạt."
Anh ngừng một chút, nói tiếp: "Cháu gái anh hiện đang ở cùng, không phải chỉ có hai chúng ta đâu."
Thẩm Gia Minh nhìn tôi, khóe miệng nở nụ cười: "Đừng lo lắng."
Ý nghĩ bị bóc trần, tôi x/ấu hổ quay mặt đi chỗ khác.
"Em... em muốn gọi điện cho anh trai."
Ngay lúc đó, điện thoại của Thẩm Gia Minh vang lên.
Màn hình hiển thị: Đường Huyên Du.
Chính là anh trai tôi!
5
Tôi nhấc máy.
Anh trai nói liến thoắng về chuyến công tác khẩn cấp ở Bắc Thị.
Khoảng một tuần sau mới về.
Dặn tôi tạm ở nhà Thẩm Gia Minh đợi anh ấy đón.
Nói vài câu anh đã vội tắt máy, tôi không kịp xen vào lời nào.
Không còn lựa chọn, tôi theo Thẩm Gia Minh về nhà, gặp cô cháu gái mà anh nhắc tới.
Một bé gái mười tuổi.
Đứa trẻ xinh xắn ngoan ngoãn, giáo dục rất tốt.
Là con gái chị ruột Thẩm Gia Minh.
Ăn tối xong, Thẩm Gia Minh nghe điện thoại rồi chuẩn bị ra ngoài.
"Tối nay anh có chút việc phải đi ra ngoài."
"Tiểu Du em nghỉ ngơi đi nhé."
"Giai Giai, cháu chăm chị giúp cậu nhé?"
Giai Giai nắm tay tôi hứa chắc: "Cậu yên tâm đi ạ, cháu sẽ chăm sóc chị thật tốt."
Tôi cảm thấy có gì đó không đúng.
Mình mười tám tuổi mà phải để đứa bé mười tuổi chăm sóc sao?
Giai Giai dẫn tôi tham quan nhà, vừa đi vừa buôn chuyện.
Tôi phát hiện cô bé là một tay nói chuyện cừ khôi.
Cực kỳ thích chia sẻ và bày tỏ.
Dù nhỏ tuổi nhưng rất biết quan tâm người khác.
"Chị ơi chị ăn vặt không?"
"Chị muốn xem phim gì?"
"Chị ngồi máy bay cả ngày có mệt không, có muốn đi ngủ sớm không?"
Tôi và Giai Giai ngủ chung phòng.
Giường rộng hai mét, không hề chật chội.
Hai người lăn qua lăn lại cũng được.
Bận rộn cả ngày, tôi vừa chạm gối đã ngủ thiếp đi.
Không hề bị lạ giường như tưởng tượng.
Nửa đêm, tôi tỉnh giấc.
Đầu óc mơ màng điều khiển cơ thể hướng về nhà vệ sinh.
Mắt nhắm tịt, tay tôi vừa chạm vào tay nắm cửa thì cánh cửa bất ngờ mở ra từ bên trong.
Thẩm Gia Minh toàn thân ướt đẫm hơi nước, chỉ quấn chiếc khăn tắm ngang hông xuất hiện trước mặt.
Làn hơi nước bốc lên khiến n/ão tôi lập tức tỉnh táo.
Mái tóc ướt rũ của Thẩm Gia Minh xõa tung.
Khuôn mặt điển trai dưới ánh đèn và làn sương nước thêm phần quyến rũ.
Hương vị đàn ông theo làn hơi ẩm từ phòng tắm bao trùm lấy tôi.
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 9
Chương 7
Chương 17
Chương 10
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook