Mẩu Giấy Nhỏ Của Anh Ấy

Chương 6

18/10/2025 12:07

“Hứa… Hứa Ức?”

“Ừ.”

Giọng anh hơi khàn, tay siết ch/ặt cổ tay tôi hơn.

“Ninh Uyển Nhiên, em có cảm nhận được không?”

Tôi khô cứng cả người, đầu óc không thể suy nghĩ.

“Ừ.”

“Cảm thấy gì?”

“Nhịp tim.”

“Rồi sao nữa? Ninh Uyển Nhiên, em muốn nói gì?”

Tôi nuốt nước bọt.

“Hứa Ức, cậu nên tập trung vào học hành hơn, đừng suốt ngày đi tập gym…”

Cổ tay tôi được thả ra, Hứa Ức bật cười khẽ như bất lực.

Cô giáo kịp thời quay lại, đ/ập bàn đùng đùng.

“Tất cả về chỗ ngay! Tự học mà các em tự học kiểu này à?!”

Trương Dương mặt đỏ bừng đổi chỗ lại với tôi, Hứa Ức chống cằm vẫy tay với tôi.

“Úy ca, kiềm chế chút đi, trông cậu chả khác gì con công xòe đuôi.”

“Là công chứ, đồ ngốc.”

Tôi ngoái lại nhìn hai người lẩm bẩm, công với cáo gì đó.

Con trai quả thật khó hiểu.

9

Trường chúng tôi chỉ học tối thứ Tư và thứ Sáu, Hứa Ức vẫn đưa tôi về như thường lệ.

“Kia là Vu Tư Niên?”

Tôi chỉ bóng người đằng xa, Hứa Ức đang uể oải bỗng nhíu mày.

“Sao em hiểu hắn thế, nhìn lưng đã nhận ra rồi.”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh, sao cảm giác giọng anh châm chọc thế.

Vu Tư Niên ngồi xổm bên bồn hoa cổng trường, tôi bước nhanh tới.

“Vu Tư Niên, cậu không về à?”

Cậu ta không nổi đóa như mọi khi, mặt tái nhợt hơn cả chiếc áo sơ mi trắng.

Hứa Ức kéo ba lô tôi.

“Quan tâm hắn làm gì? Thi tuần không tốt nên ra đây làm bà cô oán thán à?”

“Về thôi, trên đường về dạy tôi học nhé, lần thi tháng sau tôi sẽ vượt hắn.”

Vu Tư Niên bật dậy, chỉ thẳng vào mũi Hứa Ức như vừa được tiếp thêm sinh lực.

“Cậu đứng thứ hai từ dưới lên thì mặt mũi nào nói tôi? Còn muốn vượt tôi! Mơ đi!”

“Cậu đợi đấy, lần thi tới tôi nhất định vượt Ninh Uyển Nhiên.”

Tôi nhìn Vu Tư Niên như chú gà trống nghênh ngang, lẩm bẩm thán phục.

Hứa Ức đưa tôi tới cổng nhà, tôi đang vẫy tay tạm biệt thì ngẩng đầu thấy mẹ đứng đằng xa.

“Mẹ!”

Tôi cười toe toét chào, còn Hứa Ức bên cạnh như bị sét đ/á/nh, đứng ch/ôn chân không biết làm gì.

Mẹ tôi xuống đổ rác, vỗ tay bước lại gần.

Tôi liếc nhìn Hứa Ức ngạc nhiên, sao anh như biến thành khúc gỗ, ngừng cả thở.

“Đây là bạn cùng lớp của Uyển Nhiên à?”

Hứa Ức gật đầu, rồi há miệng.

“Chào buổi sáng cô ạ, cô đã ăn cơm chưa?”

Trăng treo cao giữa đêm, không khí im phăng phắc, mẹ tôi cười khúc khích.

“Con trai này… vui tính nhỉ.”

Tôi thấy mặt Hứa Ức đỏ bừng, vội giải vây.

“Anh ấy căng thẳng quá ạ.”

Mẹ tôi cười.

“Bạn này chắc học cũng giỏi nhỉ, nhìn đã thấy thông minh.”

Mặt Hứa Ức lại tái mét.

Mẹ tôi nói không nghĩ trước nghĩ sau, tôi kéo tay bà.

“Mẹ ơi, về nhà thôi.”

Ngoảnh lại nhìn, Hứa Ức đứng dưới chung cư nhà tôi rất lâu.

Hôm sau, tôi thấy mẩu giấy thần Tình yêu để lại.

[Ninh Uyển Nhiên, nếu thấy thời cơ chín muồi hãy dũng cảm một chút.]

Dũng cảm cái gì?

Tôi lật đi lật lại tờ giấy mấy lần, x/á/c nhận không có câu sau liền ngớ ngẩn kẹp vào sách.

Hứa Ức hôm nay có vẻ đặc biệt nghiêm túc, chưa cần tôi giám sát giờ nghỉ trưa đã thấy anh ngồi học bài.

Tôi chống cằm ngồi cạnh nhìn anh, trai đẹp nhíu mày cũng đẹp, tôi đã hiểu vì sao Tây Thi đ/au tim lại thu hút đến thế.

Anh hít sâu, lấy sách che mặt tôi.

Tôi chớp mắt, đây là chê tôi làm phiền sao?

Tôi đứng dậy định về chỗ, nghĩ hôm nay anh chỉ ôn bài thì không cần tôi giúp.

Ngay lập tức, cổ tay tôi truyền đến hơi ấm.

Hứa Ức không quay đầu, vẫn nhíu mày học bài, nhưng tay nắm ch/ặt lấy tôi.

Tôi bất lực ngồi xuống, anh lại lấy sách che mặt tôi.

Tôi: …

Không hiểu bệ/nh gì nữa.

Mấy ngày liền, tôi đều nhận được mẩu giấy tương tự.

[Ninh Uyển Nhiên, dũng cảm lên.]

[Ninh Uyển Nhiên, chủ động một chút có ch*t không?]

[Ninh Uyển Nhiên, tao thực sự hết cách rồi, người ta đuổi gái như mày á?]

[Ninh Uyển Nhiên, dũng cảm lên bạn ơi!!]

[… Ninh Uyển Nhiên tao gh/ét mày là khúc gỗ.]

[…]

Trần Niệm Niệm chúi đầu vào xem.

“Dũng cảm với chả khuyến khích gì thế, tự động viên bản thân à?”

Tôi cũng ngơ ngác, không hiểu thần Tình yêu muốn nói gì.

Hứa Ức dạo này học hành chăm chỉ, kỳ thi nhỏ lần này anh vươn lên trung bình khá, được cô giáo khen ngợi.

Chỉ có Trương Dương mặt mày ủ rũ.

“Úy ca, không nói là nếu tôi giúp cậu thì cậu sẽ lại đội sổ sao? Cậu đ/âm sau lưng đồng đội!”

Không những không giúp cậu ta từ hạng bét lên áp bét, giờ Hứa Ức còn vọt lên mấy bậc.

Khi nộp bài tập, tôi nghe lỏm được câu chuyện giữa giáo viên chủ nhiệm và thầy khác.

“Loại người gì đấy, dù sao cũng là cha, suốt ngày đ/á/nh con g/ãy tay g/ãy chân, từ đầu năm tới giờ chẳng mấy khi đến trường, học hành đ/ứt đoạn hết cả.”

“Giờ cố gắng tự thân tiến bộ vài bậc, gọi điện khen ngợi thì lại m/ắng tôi một trận.”

Tay tôi khựng lại khi xếp bài, tự nhiên nhớ lần Hứa Ức đón tôi dưới nhà.

Khoác chiếc áo khoác đen dày, cổ áo dựng lên che kín cổ, trông rất ngầu.

Tôi hỏi anh có nóng không, anh bảo thích thế.

Tôi biết, cô giáo đang nói về Hứa Ức.

10

Lòng tôi nghẹn lại, tiết thể dục chiều nay bụng đ/au quặn.

“Thưa cô, em muốn về lớp nghỉ một lát.”

Cô giáo bảo tôi đến phòng y tế, nhưng tôi biết đây là dấu hiệu trước kỳ kinh, đi cũng vô ích.

Bước chân nặng trịch, tôi đẩy cửa lớp, chạm mặt Hứa Ức đang đứng cạnh bàn tôi.

Tay anh đang cầm mẩu giấy, định nhét vào ngăn bàn.

Tôi tròn mắt, Hứa Ức đơ người.

Ba giây sau, Hứa Ức bình thản nhét giấy vào túi.

“Tôi định tr/ộm hộp cơm của em.”

Tôi: …

Lý do tệ thật.

Đối mặt trong im lặng, khoảnh khắc này tôi chợt hiểu ra, những mẩu giấy kia hóa ra đều do Hứa Ức bỏ vào.

Danh sách chương

4 chương
08/09/2025 21:12
0
18/10/2025 12:07
0
18/10/2025 12:06
0
18/10/2025 12:04
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu