Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Khi còn ở nhà gánh nước, mày đâu có yếu đuối thế này. Mày tưởng ra thành phố lớn là thành công chúa được cưng chiều rồi hả!"
Gương mặt Lương Thanh Thanh tái nhợt, cô dùng tay gạt nước mắt. Rồi đột nhiên gào thét: "Các người gào cái gì! Gào cái gì! Không thấy tao sắp ch*t rồi sao!"
"Đét!"
Một cái t/át nữa vang lên chát chúa.
Tiếp theo là những tràng ch/ửi rủa không ngớt.
Tôi liếc nhìn, quay lưng bỏ đi.
Tự mình chuốc lấy.
...
Bố mẹ Lương Thanh Thanh gọi điện đến, cảm ơn tôi đã giúp họ tìm được con gái.
Tôi cười nói không có gì, tiện tay chuyển hết những thứ đã chuẩn bị sẵn.
Trong đó là video, ảnh của Lương Thanh Thanh và Hướng Dục Hành.
Lấy được từ máy tính của Hướng Dục Hành.
Còn có một số được ghi lại từ camera giám sát.
Những thứ này tôi đã chuẩn bị từ lâu.
Cuối cùng cũng có cơ hội gửi đi.
Bố mẹ Lương Thanh Thanh nhìn thấy xong, hoảng hốt hỏi tôi:
"Đây là con gái tôi sao?"
Là hay không, họ đều nhận ra ngay.
Tôi giả vờ khóc lóc diễn kịch: "Người trong video còn là bạn trai cháu, cháu mới là kẻ đáng thương nhất."
"Nhưng hai bác yên tâm, cháu sẽ không phát tán ra ngoài, cũng hy vọng Lương Thanh Thanh sau này có thể làm lại cuộc đời."
Rồi sau đó...
Lương Thanh Thanh bị họ áp giải đi.
Tôi nghĩ, bố mẹ cô ta sẽ nhanh chóng gả cô ta cho ai đó.
Bởi trước khi đi, bố mẹ cô còn cảm ơn tôi nhiều lần: "May nhờ có cháu, không thì sau này gả cho nhà thằng ngốc đầu xóm, người ta cũng chê nó."
Một mặt tôi thấy thương hại, mặt khác lại nghĩ cô ta đáng đời.
Trong thành phố này, là tôi và Hướng Dục Hành đã cưu mang cô ta.
Nhưng, cũng là cô ta không biết trân trọng trước.
19
Vừa bước ra khỏi tòa nhà chưa kịp thở phào.
Người không muốn gặp đã xuất hiện.
"An An." Hướng Dục Hành mặt mày tái mét.
Chắc đã biết chuyện Lương Thanh Thanh bị đưa đi.
Tôi cười: "Người ta chưa đi xa lắm đâu, anh có thể đuổi theo."
"À phải rồi, bố mẹ cô ấy cũng đến rồi, anh tranh thủ gặp phụ huynh luôn đi. Bố mẹ cô ấy đang sợ cô ấy ế chồng lắm đấy."
Hướng Dục Hành cười khổ: "Anh không đuổi theo cô ấy."
Tôi nhướn mày, không muốn nói thêm.
Hắn ta, tôi vẫn chưa xử lý xong.
"An An, đừng đi được không?" Hắn hoảng hốt, định chộp lấy tay tôi.
"Ấy? Xưởng vẽ của cậu đang lo/ạn như chợ vỡ rồi, không về xử lý à?"
Là Lục Kiến Tân.
Anh bước ra che chắn sau lưng tôi.
Nụ cười và giọng điệu vẫn châm chọc như xưa.
Lần này Hướng Dục Hành không đi/ên cuồ/ng, chỉ nhìn xuyên qua anh hướng về tôi: "An An, em thật sự nỡ lòng sao? Nỡ bỏ bốn năm chúng mình, theo kẻ em mới quen vài ngày?"
Nghe xem, từ ngữ thật kinh t/ởm.
Theo?
"Anh cắm sừng tôi thì tuyệt đối không nhắc đến nhỉ." Tôi lạnh lùng, "Hướng Dục Hành, tình nguyện đó là chuyện cũ, giờ là tình anh nguyện tôi không, đừng diễn kịch giả tạo ở đây."
"Nếu anh thực sự muốn tiếp tục hiến thân cho nghệ thuật, thì tuyển thêm vài người mẫu đi, đó không phải là sở trường của anh sao?"
Hướng Dục Hành c/âm như hến, nước mắt giàn giụa.
Đến hôm nay, tôi rất muốn tự hỏi, sao mình lại thích loại người như vậy.
"Mình bị m/ù rồi sao?"
Lục Kiến Tân nhanh nhảu đáp: "Vậy hay là yêu tôi để rửa mắt?"
Tôi: "..."
20
Mọi chuyện ở xưởng vẽ hôm đó đều bị quay lên mạng.
Vì thế, nhiều phụ huynh ùn ùn kéo đến làm lo/ạn trước cửa.
"Loại giáo viên đạo đức giả như vậy mà cũng được tuyển vào, xưởng vẽ này liêm sỉ gì đâu."
"Ông chủ cũng chẳng ra gì, đã có bạn gái còn tằng tịu với giáo viên."
"Đúng đấy, bọn họ còn tự ý tuyển người mẫu kh/ỏa th/ân, không mặc quần áo đấy, để học sinh chúng tôi nhìn thấy thì chẳng hư hỏng hết cả người sao?"
"..."
Tòa nhà xưởng vẽ thường xuyên bị phong tỏa, người quản lý cũng không nhẫn nhịn được nữa.
Buộc xưởng vẽ của Hướng Dục Hành phải đóng cửa.
Kể từ đó, Hướng Dục Hành trở thành chuột chạy cùng đường, ai cũng ch/ửi.
Hắn công khai xin lỗi.
Nhưng bị các phụ huynh vây kín.
"Hoàn tiền! Hoàn tiền!"
Nhưng hắn còn đâu tiền nữa.
Tôi từng nói với hắn, dù làm ăn phát đạt vẫn phải để dành phòng khi cần kíp.
Hắn lại kiêu ngạo không nghe, nhất quyết bỏ tiền lớn tuyển người mẫu, toàn đổ vào Lương Thanh Thanh.
M/ua túi xách hàng hiệu, sắm quần áo đắt tiền.
Giờ đây, những thứ đó đều bị Lương Thanh Thanh mang đi, hắn chỉ còn cách b/án căn nhà mới m/ua.
Hôm hắn chuyển nhà, đang ôm thùng đồ lang thang ven đường thì tôi gặp.
Hắn cười rất khó coi, vừa khóc vừa nói: "Xin lỗi em."
Tôi đoán hắn không xin lỗi tôi.
Cũng không hối h/ận về chuyện của chúng tôi.
Hắn đang đ/au khổ vì những thứ phải khó khăn lắm mới có được đã bị chính mình phá hỏng, đang đ/au khổ vì cuộc sống sau này không còn sung túc như hiện tại.
Hơn nữa, nếu một câu "xin lỗi" vu vơ có thể khiến tôi buông bỏ, thì tôi đúng là đồ rẻ rá/ch.
Những lời khó nghe, chuyện kinh t/ởm ấy đã ăn sâu vào tâm khảm.
Tôi không quên, và sẽ không bao giờ quên.
...
Hướng Dục Hành ôm mặt khóc nức nở.
Còn tôi từng bước lùi xa, lùi vào ánh nắng, lùi vào cuộc sống không còn u ám.
"Xoẹt."
Lưng tôi va vào một bức ng/ực vạm vỡ.
Quay đầu lại, người đó nhăn mặt.
"Tô An Nhược, lại đến đây đòi bồi thường nữa à?"
Tôi bất lực.
Thôi, đã va rồi thì cứ đòi mãi vậy.
Ngoại truyện Lục Kiến Tân
Ngày đầu tiên về nước, tôi đã nhờ người dò hỏi tình hình của cô ấy.
Mọi người đều nói, cần gì phải thế, biết đâu cô ấy và Hướng Dục Hành sắp cưới rồi.
Thật lòng mà nói, khi nghe tin họ yêu nhau bốn năm, tim tôi đ/au như c/ắt.
Những năm ở nước ngoài, đêm nào tôi cũng trằn trọc, mong lần sau nghe được tin họ chia tay.
Tôi thừa nhận mình là kẻ tiểu nhân.
Nhưng tôi thật sự không nhịn được.
Nếu lần này trở về, thấy cô ấy hạnh phúc, tôi sẽ buông tay.
Nhưng, cô ấy sống không hề tốt.
Hôm đó, là lần đầu tiên tôi gặp lại cô ấy sau khi về nước.
Cô mặc chiếc váy xinh xắn, trang điểm lộng lẫy xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi gh/en tức đến phát đi/ên.
Còn Hướng Dục Hành, lại vai kề vai đầu tựa đầu, thân thiết đi cùng một phụ nữ khác.
Như quên mất mình còn có bạn gái.
Tôi nén lòng đ/ấm hắn, định đợi Tô An Nhược đi rồi sẽ động thủ.
Nhưng Tô An Nhược khóc chạy ra khỏi xưởng vẽ.
Khóc đến ngất đi.
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 9
Chương 7
Chương 17
Chương 10
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook