Hiến Tế Nghệ Thuật

Chương 2

18/10/2025 11:58

Ánh mắt Hướng Dục Hành dần tối sầm: "Rồi sao nữa?"

Tôi ngẩn người một lúc.

Vậy rồi sao nữa?

Kết quả tôi muốn đạt được sau màn ăn vạ đi/ên cuồ/ng này là gì?

"Tô An Nhược, hỏi cậu đấy, rồi sao nữa?" Anh chống tay lên bàn, lặng lẽ nhìn tôi.

Trong đáy mắt là thứ cảm xúc tôi không sao nắm bắt được.

Anh đang chờ tôi, chờ tôi nói ra câu anh chờ đợi bấy lâu.

Tôi nén lòng dậy sóng, cười nói:

"Rồi như ý nguyện của anh, chia tay thôi."

"Đúng như anh mong đợi."

4

Tôi và Hướng Dục Hành thực sự chia tay, khiến mọi người xung quanh không khỏi ngậm ngùi.

"Hai người trước đây thân thiết thế, chia tay tiếc quá."

Nhưng họ cũng nói đó là chuyện của ngày xưa rồi.

Tôi và Hướng Dục Hành quen nhau vào kỳ nghỉ sau khi thi đại học xong.

Cũng tại phòng vẽ.

Chỉ có điều, tôi là người quét dọn, còn anh chính thức đến học vẽ.

Học sinh trong kỳ nghỉ đều rất bồn chồn, vẽ một lúc lại lén nói chuyện.

Chỉ mỗi anh, ở góc phòng, đeo tai nghe và vẽ.

Tôi không hiểu anh vẽ gì, chỉ biết trong cả phòng học, bức tranh của anh sáng sủa nhất.

Lúc rảnh rỗi, tôi lại nép cửa ngắm anh.

Sau này không hiểu sao, anh phát hiện ra.

"Tặng em." Anh nhét bức vẽ vừa hoàn thành vào tay tôi.

Tôi vừa mừng vừa sợ: "Đây không phải bài tập thầy giao sao? Anh đưa em, thầy không m/ắng à?"

Anh không nói gì, chỉ đứng im nhìn tôi chằm chằm.

Đến khi cậu bạn nam bên cạnh trêu:

"Nộp cái này thầy mới m/ắng ch*t đi được ấy."

Tôi ngơ ngác.

"Cậu không thấy cậu ấy vẽ khác bọn mình sao?"

Tôi gật đầu.

Mấy cậu nam sinh thì thào:

"Bởi vì đây là bảng màu cậu ấy pha riêng cho người m/ù màu đỏ-xanh lá."

Lúc ấy tôi còn chưa biết mình bị m/ù màu.

Mãi sau này Hướng Dục Hành bất đắc dĩ nói: "Em còn nhớ không? Thầy bảo em để chổi cán hồng phía trước, chổi cán xanh phía sau. Kết quả em để hết đồ dùng màu xanh ra trước."

Anh vừa nói vừa cười, "Anh còn tưởng em cố tình làm trái ý thầy chứ."

Tôi ngại ngùng: "Vậy... rõ ràng đâu có màu hồng nào."

"Biết rồi, cô bé m/ù màu, nên từ giờ em để đồ màu xanh nhạt phía trước, xanh đậm phía sau là được." Anh nghiêng đầu, để lộ chiếc răng nanh cười tươi.

Anh ấy ngày ấy tốt thật.

Đến khi vào đại học cũng vậy.

Anh sẽ ghi chú màu sắc cho từng món đồ m/ua về.

Mỗi tuần lại tặng tôi một bức tranh thuộc về riêng tôi.

Khi người khác nói "màu sắc bức này hơi lạ", tôi vẫn cẩn thận trân trọng.

Vì tôi biết, anh đang vẽ thế giới của tôi.

Anh cho tôi biết, thế giới của tôi cũng rực rỡ vô cùng.

Nhưng từ khi nào mọi thứ thay đổi?

Có lẽ là khi những bức tranh hàng tuần đến ngày càng muộn, rồi sau đó anh nói "dạo này bận quá, không kịp vẽ nữa".

Hoặc cũng có thể, từ lần đầu Lương Thanh Thanh xuất hiện.

Cô và anh cùng khóc trước bức "Hoa Hạnh" của Van Gogh trong triển lãm.

Anh nói: "Anh như tìm được tri kỷ, cô ấy giống như một phiên bản khác của anh vậy."

Còn tôi?

Tôi trằn trọc, mất ngủ mấy đêm liền mới hiểu ra.

Tôi là kẻ m/ù đúng nghĩa trong mắt anh.

Kẻ m/ù không phân biệt được màu sắc.

Càng là kẻ m/ù không hiểu được lòng anh.

5

"Ầm!" Một tiếng n/ổ lớn.

Cả thế giới trở nên mờ ảo.

"Này, không sao chứ!"

Tôi chỉ nghe thấy âm thanh, nhưng không thể tập trung thị lực.

Trước mắt càng lúc càng tối đen.

Không biết bao lâu sau, tôi mới mở mắt trong cơn lắc lư dữ dội.

"Cậu tỉnh rồi, tôi suýt ch*t khiếp."

Người trước mặt thở phào, nhẹ nhàng đỡ tôi ngồi dậy.

Tôi nhìn kỹ anh ta.

Người này dáng cao, mặc áo phông trắng tinh, có lẽ vì đỡ tôi nên dính đầy bụi.

Nãy nghĩ chuyện quá tập trung, lại thêm thời tiết oi bức, chưa đi bao xa đã ngất xỉu vì hạ đường huyết.

"Trò giả vờ ngã của cậu thô thiển quá đấy, chưa chạm đã xỉu rồi." Anh ta chống tay vào hông, dựa vào thân xe.

Tôi nuốt nước bọt, giọng khàn đặc: "Không có giả vờ."

Anh ta ngẩn người, đứng thẳng: "Sao giọng khàn thế?"

Tôi lắc đầu, trong lòng chỉ muốn về dọn đồ nhanh.

Nếu chậm, sợ Hướng Dục Hành đã về nhà.

Gặp mặt, sao cũng thấy ngượng.

Tôi phủi quần áo hỏi: "Tôi có làm hỏng xe anh không?"

"Không."

Tôi gật đầu: "Vậy tôi không giả vờ ngã, anh có thể đi rồi."

Người đó bỗng bật cười.

Rồi hét lớn: "Coi chừng!"

Trời đất quay cuồ/ng, tôi bị kéo lại vỉa hè, ngã vào lòng anh ta.

Tiếng tim đ/ập bên tai rất nhanh.

Không phải của tôi, mà là của anh ta.

Anh ta thở gấp: "Không lừa được tôi, định giả vờ ngã trước đèn giao thông à?"

Tôi cười gượng, ngẩng đầu nhìn đèn tín hiệu.

Màu sắc giống hệt nhau, tôi không biết giờ có nên đi không.

Trước đây, tôi đều được Hướng Dục Hành dắt qua đường.

Nỗi buồn trong lòng thoáng qua.

Người bên cạnh vỗ vai tôi: "Muốn tôi dắt qua đường không?"

Tôi gi/ật mình né ra, thầm ch/ửi anh ta vô lại.

Người đó cười rạng rỡ: "Hẹn gặp lại nhé."

6

Tôi không để ý đến chuyện nhỏ đó, đi thẳng đến căn nhà thuê chung với Hướng Dục Hành.

Gọi là thuê chung, kỳ thực do anh trả tiền, tôi chỉ góp chút tiền điện nước.

Thêm nữa chỗ làm của tôi xa đây, vốn đã có ý định chuyển đi.

Chìa khóa chưa kịp vặn, cửa đã mở.

Tôi ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau với Hướng Dục Hành.

"Trên WeChat nói rồi, tôi đến lấy đồ của mình."

Giọt nước trên tóc anh từng giọt rơi xuống vai, nhưng không có ý định lau, lại khoanh tay chặn tôi trước cửa.

Hướng Dục Hành cười nhạt: "Sao, bạn trai không đi cùng à?"

"Anh nói gì vậy, không hiểu." Tôi mặt lạnh đẩy anh sang bên, "Tránh ra, tôi lấy đồ xong là đi."

"Giả bộ gì nữa, Tô An Nhược. Ngày ngày gào lên anh ngoại tình, kỳ thực là em chứ ai."

Anh cười lạnh, ném điện thoại về phía tôi.

Danh sách chương

4 chương
08/09/2025 21:11
0
08/09/2025 21:11
0
18/10/2025 11:58
0
18/10/2025 11:57
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu