Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Nhưng tôi thích nhất là lúc anh ấy chụp ảnh cho tôi.
Ngoài tôi ra, không ai biết Hoắc Yến Châu là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư cừ khôi.
Là người thừa kế duy nhất của họ Hoắc, trên vai anh gánh vác tương lai của cả gia tộc, không thể tùy hứng làm bất cứ điều gì.
Chỉ khi ở bên tôi, anh mới tạm tháo bỏ lớp mặt nạ.
Hoắc Yến Châu đã chụp cho tôi vô số bức ảnh.
Khi thì dịu dàng e lệ, lúc lại ngang tàng phóng khoáng, có khi lại rạng rỡ như ánh mặt trời...
Nhưng tất cả các phiên bản trong ống kính đều có chung một điểm.
Đôi mắt chan chứa yêu thương, thuần khiết và mãnh liệt.
Thế mà nhiệt huyết của tôi đổi lại là những bước chân lùi lại của anh.
Tôi từng nghĩ do cha mẹ phản đối.
Nhưng chưa bao giờ ngờ, người đầu tiên vạch rõ ranh giới lại chính là anh.
Đáng cười hơn, giờ đây anh lại muốn níu kéo.
19
Tin tôi sắp kết hôn nhanh chóng lan truyền trong giới thượng lưu.
Bạn bè giục tôi dẫn Tiết Trú ra mắt.
Họ tò mò không biết người nào có thể khiến cô nàng phong lưu như tôi thu tâm về một mối.
Tôi không từ chối, dù sao cũng phải tuyên bố chủ quyền mà.
Chỉ có Tiết Trú, nghe phải gặp bạn bè tôi, căng thẳng đến mức cả đêm không ngủ được.
Sáng hôm sau cậu ấy lục tung tủ quần áo chọn đồ, sợ làm tôi mất mặt.
Bước vào phòng VIP, sofa đã kín chỗ bạn bè. Góc xa nhất lại là Hoắc Yến Châu.
Bàn tay anh vẫn quấn băng trắng xóa, nổi bật như cố ý phô ra.
Không muốn anh làm hỏng hứng, tôi dắt Tiết Trú ngồi vào vị trí xa anh nhất.
Mấy ngày không gặp, vẻ mệt mỏi trên mặt anh dường như đậm hơn.
Cũng phải thôi.
Tôi đã thẳng thừng mách với ông Hoắc mà.
"Ninh Ninh, bạn trai em nhìn cưng quá nhỉ!"
Trong lúc trò chuyện, bạn tôi buông lời trêu đùa.
Tôi cười khẽ, xoa xoa mái tóc Tiết Trú: "Sai rồi, sắp thành chồng em rồi đấy."
"Chúng em sắp kết hôn rồi."
Vừa dứt lời, mặt Hoắc Yến Châu trắng bệch không còn hạt m/áu.
Bàn tay băng bó dùng lực đến nỗi thấm m/áu.
Tôi bình thản nhìn, lòng không chút gợn sóng.
Tự chuốc lấy vậy thôi?
Đã sợ tình cảm của tôi chỉ là nhất thời hứng khởi, thì giờ đừng có quấn lấy tôi nữa.
Vừa muốn giữ thể diện vừa muốn được yêu, làm khổ ai đây?
20
Tiết Trú vốn ngoan ngoãn, bạn tôi nói gì cậu ấy cũng đều gật đầu đồng ý.
Chơi vài vòng Truth or Dare, cậu bị ép uống đến đỏ mặt, nũng nịu rúc vào lòng tôi.
Hoắc Yến Châu sắc mặt càng thêm âm trầm.
Đôi mắt sâu thẳm lộ rõ vẻ gh/en tị: "Tôi đi thanh toán."
Nói rồi anh đứng dậy rời khỏi phòng VIP.
Sau đó bạn bè cũng lần lượt ra về.
Căn phòng rộng lớn chỉ còn lại tôi và Tiết Trú.
"Ninh Ninh, chúng ta sắp cưới rồi, em vui quá."
Dù s/ay rư/ợu, đôi mắt nâu của Tiết Trú vẫn phản chiếu rõ hình bóng tôi.
Cậu ấy nâng mặt tôi, cúi người chạm nhẹ đôi môi, giọng không giấu nổi vui sướng.
Bên ngoài cửa, Hoắc Yến Châu nhìn cảnh tượng ấy, gh/en tức đến đỏ mắt.
21
Khi tôi kịp nhận ra, Hoắc Yến Châu đã đẩy cửa bước vào.
Anh nhìn đôi môi tôi đỏ ửng vừa bị hôn, giọng r/un r/ẩy:
"A Ninh, em thật sự muốn cưới hắn..."
Tôi gật đầu bình thản: "Đám cưới anh không cần đến."
"Tôi và Tiết Trú không chào đón anh."
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự tuyệt vọng từ Hoắc Yến Châu.
Anh siết ch/ặt nắm đ/ấm, bất động, nhưng hàng mi r/un r/ẩy đã tố cáo tất cả.
Anh đang đ/au lòng lắm.
Nhưng trách ai được?
Tôi thở dài: "Hoắc Yến Châu, khi tôi thích anh, anh không đủ can đảm bước cùng tôi. Anh quá hèn nhát."
"Hai năm qua anh chưa từng đáp lại tôi bất cứ điều gì."
"Anh chỉ thấy tôi để ý Tiết Trú, trong lòng sinh khủng hoảng mới muốn níu kéo."
Hoắc Yến Châu không thể không biết tôi từng đối xử thế nào với các bạn trai cũ.
Cũng chính vì thế, anh mới dám vô tư như vậy.
"Hơn nữa, anh có thật sự thích tôi không?"
Yêu thương vốn cần hai người cùng nỗ lực.
Tuổi tác chưa bao giờ là vấn đề.
"Tình cảm của anh chỉ xây trên thói quen mà thôi."
"Còn Tiết Trú? Các người quen nhau bao lâu? Rõ ràng chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như thế..."
Hoắc Yến Châu gần như không kìm nổi sự r/un r/ẩy.
"Bởi vì em yêu Ninh Ninh hết lòng."
Tiết Trú ngồi thẳng người, ánh mắt đầy châm biếm.
"Anh đến thừa nhận còn không dám, có tư cách gì đòi Ninh Ninh tiếp tục thích anh?"
"Hoắc Yến Châu, anh đúng là đồ rác rưởi."
22
Từ hôm đó, Hoắc Yến Châu như người mất h/ồn liên tục gửi đồ đến nhà tôi.
Tôi không từ chối.
Đồ miễn phí, không lấy phí uổng.
Hơn nữa đồ của Hoắc Yến Châu cũng coi như của họ Hoắc, cháu nhận quà của trưởng bối có gì sai?
Chỉ có Tiết Trú như bình giấm đổ vỡ, cắn răng gh/en tị: "Ninh Ninh, thứ hắn m/ua được cho em, em cũng có thể m/ua cho em được."
Tôi bật cười nhưng không nói thẳng: "Được, sau này em m/ua cho chị nhé."
Nhưng trong lòng tôi rõ như ban ngày, Tiết Trú mới là sinh viên năm ba, lấy đâu ra tiền m/ua đồ cho tôi?
Cậu ấy chỉ cần ngoan ngoãn, để tôi cưng chiều là đủ.
23
Ngày cưới nhanh chóng được định đoạt.
Tôi dẫn Tiết Trú về gặp bố mẹ.
Tiết Trú khéo ăn nói, cất tiếng gọi "cô chú" ngọt như mía lùi khiến bố mẹ tôi cười tít mắt.
Họ hoàn toàn hài lòng với Tiết Trú.
Mọi việc thuận theo tự nhiên, tôi và Tiết Trú làm đăng ký kết hôn rồi tổ chức hôn lễ.
Hôm cưới, tôi vẫn thấy bóng dáng Hoắc Yến Châu.
Anh tiều tụy đưa phong bì lễ rồi nhờ người trao cho tôi một hộp quà, sau đó lặng lẽ rời đi.
Ông Hoắc dù luyến tiếc vẫn chân thành chúc phúc cho chúng tôi.
Trên đường về nhà cùng Tiết Trú, tôi mở hộp quà.
Bên trong là một chiếc máy ảnh.
Kèm theo là vô số tấm hình.
Toàn là ảnh Hoắc Yến Châu chụp tôi.
Tôi không rõ ý đồ của anh, nhưng người trong ảnh là tôi của quá khứ, tôi không nỡ vứt đi.
Tiết Trú không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ đóng tất cả thành album vào một ngày tôi không hay.
Cậu ấy nói: "Còn phải cảm ơn thằng chó Hoắc, nhờ vậy em mới được thấy Ninh Ninh rạng rỡ ngày xưa."
Chương 13
Chương 15
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 9
Chương 7
Chương 17
Bình luận
Bình luận Facebook