Thể loại
Đóng
 123
 @456
 Đăng xuất
Tên khốn đó, chuyện hôn nhân đại sự mà cứng đầu thế."
Tôi nhìn bố dượng, rồi nhìn mẹ.
Mẹ tôi nói: "Chuyện hôn nhân phải để An Trạch tự cảm thấy hài lòng đã. Cuộc sống là của nó, chúng ta có lo lắng mấy cũng vô ích."
Tôi gật gù: "Mẹ nói phải đấy."
Mẹ trợn mắt: "Con thì toàn nói nhảm."
"Dạ..."
38
Về phòng, tôi gọi điện cho Thịnh An Trạch.
Mãi sau anh mới bắt máy, xung quanh đã yên ắng hẳn - chắc ra chỗ vắng người rồi.
Tôi hỏi: "Anh đang làm gì thế?"
"Tiếp chuyện các bậc trưởng bối."
"Bố anh bảo mẹ anh sắp xếp cho anh xem mắt rồi."
"Tối nay."
"Ờ..."
Tôi nhìn lên trần nhà, bỗng dưng nghẹn lời. Có lẽ anh cũng chỉ đùa giỡn với tôi thôi.
Nhưng anh cũng rất có tâm, tiêu cho tôi bao nhiêu tiền, tôi cũng không phải hầu hạ anh uổng công. Với độ hào phóng của anh, chắc chắn sẽ cho tôi một khoản tiền chia tay kha khá.
Lòng tôi chợt se lại. Anh vốn là người rất tốt.
Bình thường anh chiều chuộng tôi hết mực, ngoại trừ việc hay xóa bạn bè tôi, thình thoảng lại đến trường kiểm tra, bắt tôi báo cáo đang làm gì, ở đâu...
Đôi khi anh phô bày rõ sự kiêu ngạo, bảo tôi chẳng biết làm gì ngoài tiêu tiền...
Còn chê bai thành tích học tập của tôi...
Nhưng khi tôi ốm, anh thức trắng đêm chăm sóc; đồ tôi thích, anh m/ua không chớp mắt; món ăn tôi thèm, dù xa mấy anh cũng đặt chuyển phát nhanh cho kịp bữa sau...
39
Những ngày mưa, chúng tôi thường nằm lười ôm nhau.
Anh vòng tay nghe tôi kể chuyện các cô gái trong lớp đấu đ/á nhau, cách tôi khoe khoang túi xách, vòng tay, nhẫn, dây chuyền và xe sang để "đ/ập mặt" thiên hạ.
Tôi lảm nhảm không ngừng, đến mẹ tôi còn chẳng đủ kiên nhẫn nghe. Nhưng anh thì có.
Dù vẻ mặt anh lúc đó hơi kỳ cục.
Nghĩ đến việc nếu không có anh, cuộc sống tôi hẳn sẽ mất đi nhiều màu sắc, lòng tôi chùng xuống.
Nhưng giờ đây, cảm xúc này đã đi chệch khỏi tình yêu ban đầu.
Tôi luôn nghĩ, hai người yêu nhau phải vui vẻ hạnh phúc.
Nếu đã xen lẫn nỗi buồn, có nên chia tay không?
Hơn nữa, anh còn đang đi xem mắt.
Chúng tôi im lặng hồi lâu.
Cuối cùng, tôi nói: "Em cúp máy đây. Tạm biệt."
40
Cái Tết năm nay thật tẻ nhạt.
Tôi ngồi suy nghĩ.
Nhưng đầu óc cứ như có bã đậu.
Tôi nên làm gì đó.
Nhưng suốt ngày chỉ ngủ.
Đến kỳ nhập học, tôi lại phải dọn về ở với Thịnh An Trạch.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định thôi.
Tôi gõ cửa phòng anh.
Anh vừa tắm xong.
Anh mở cửa cho tôi vào.
Tôi liếc nhìn căn phòng quen thuộc.
Do dự một chút, rồi lùi lại bước.
Dạo này chúng tôi cứ lạnh nhạt với nhau.
Anh chẳng chủ động tìm tôi.
Tôi cũng thế.
Nhìn anh mà lòng bỗng nhận ra: có lẽ tình cảm tôi dành cho anh sâu đậm hơn tôi tưởng.
Nhưng tôi phải chấm dứt thôi.
Nếu không sẽ càng tổn thương hơn.
Những giọt nước mắt của mẹ cuối cùng đã thấm vào tim tôi.
41
Tôi cúi đầu, chăm chú nhìn đôi tay thon dài của anh.
Khẽ nắm lấy ngón tay anh.
Mỗi lần thấy tay anh, tôi đều muốn được nắm ch/ặt.
Cảm giác ấm áp, thanh mảnh ấy trong lòng bàn tay tựa như ngọc ấm, khiến tôi nhớ mãi không quên.
Tôi nói: "Anh, mai em không qua chỗ anh nữa."
Ngẩng đầu lên, tôi nghiêm túc: "Trước đây em còn non nớt. Em chúc anh hạnh phúc."
Nói xong, mũi tôi cay cay, mắt cũng đỏ hoe. Vội cúi mặt xuống, buông tay anh rồi quay đi.
Tôi cứ nghĩ anh sẽ giữ tôi lại.
Nhưng anh chẳng nói lời nào.
Chắc anh cũng chán tôi rồi.
Chuyện tình cảm thật bất công với đàn ông con trai.
Thời gian trôi qua, con gái càng lún sâu, tình càng đậm.
Con trai lại càng thêm chán.
Nghĩ đến đó tôi bỗng phẫn nộ.
Quyết tâm phải tìm ngay bạn trai mới, để anh ta thấy tôi đắt giá thế nào!
Chưa kịp than thở xong, đã nghe tiếng cửa phòng anh đóng sầm một cái!
Càng tức hơn.
42
Mẹ biết chuyện chúng tôi chia tay, gi/ận dữ ch/ửi Thịnh An Trạch là đồ đểu giả.
Bà chỉ an ủi được chút khi biết anh rất hào phóng với tôi.
Mẹ định đi mách bố dượng.
Tôi ngăn lại.
Thấy tôi buồn bã, mẹ càng tức, thề sẽ tìm cho tôi người tốt hơn.
Nhưng người điều kiện hơn Thịnh An Trạch thì tôi cũng không với tới, nên mọi chuyện đành bế tắc.
Thịnh An Trạch cũng không về nhà.
Mấy hôm liền tôi không gặp anh.
Thịnh An Nam về nước.
Anh đến trường tìm tôi.
Tôi gi/ật mình.
Số của anh ấy đã bị Thịnh An Trạch xóa nên khi gặp lại, tôi hơi choáng váng.
43
Hai chúng tôi ngồi uống trà sữa.
Anh vẫn cười rạng rỡ: "Hai người chia tay rồi?"
Tôi bĩu môi: "Sao anh biết?"
"Anh có ng/uồn tin riêng."
"Anh trai anh đúng là đồ khốn, đùa giỡn với tình cảm em."
Anh đặt tay lên tay tôi: "Anh nghiêm túc với em, về với anh, chúng ta ra nước ngoài. Bên đó vui hơn."
Tôi định lắc đầu thì một bóng người đổ xuống.
Ngẩng lên nhìn - Thịnh An Trạch!
Hai chúng tôi sửng sốt.
Vẻ mặt anh lạnh lùng, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy đang rất bực bội.
Thịnh An Nam nắm ch/ặt tay tôi, cười khẩy: "Anh hai, sao lại đến? Lại đến cư/ớp tình à?"
Thịnh An Trạch nhíu mày: "Chơi đủ chưa? Đi về với anh."
Anh nói với tôi.
Tôi bực mình: "Anh, chúng ta đã chia tay rồi mà."
Anh liền kéo tay tôi lôi đi.
Tôi giãy giụa: "Đau quá! Đồ khốn nạn!"
44
Anh nới lỏng tay nhưng vẫn nói: "Đi với anh."
"Em chưa uống xong trà sữa."
Anh cầm ly ném thẳng vào thùng rác.
"Giờ đi được chưa?"
Thịnh An Nam nói với tôi: "Suy nghĩ kỹ lời anh nhé, vài hôm nữa anh về rồi."
Trên đường về, Thịnh An Trạch im lặng lái xe.
Tôi cũng chẳng nói gì.
Lẽ ra tôi nên suy nghĩ nhiều điều.
Nhưng đầu óc vẫn như có bã đậu.
Khi tỉnh lại thì xe đã về đến nhà.
Chương 8
Chương 6
Chương 8
Chương 6
Chương 7
Chương 9
Chương 6
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook