Thể loại
Đóng
 123
 @456
 Đăng xuất
Khi nhấc điện thoại, giọng Dư Địch nhẹ nhàng vang lên: "Kết thúc hết rồi à?".
Tôi gật đầu mạnh mẽ. Hoàng hôn nhuộm đỏ chân trời, hôm nay quả là một ngày đẹp trời.
"Ừ, tất cả đã kết thúc. Em muốn cùng chị đi du lịch không?"
"Vâng, em sẽ đi cùng chị. Đi bất cứ nơi nào chị muốn".
Hai tuần tiếp theo, tôi và Dư Địch rong ruổi khắp nơi. Chúng tôi đến Cung điện Potala ở Tây Tạng, cảm nhận sự uy nghiêm của dãy núi tuyết, thành tâm cầu nguyện dưới mái chùa cổ, leo lên đỉnh cao nhất để ngắm mặt trời mọc rực rỡ. Trong khoảnh khắc tâm h/ồn dâng trào, mọi nỗi buồn và bất mãn đều tan biến.
Tôi vẫn luôn tự do, phải không? Không gì có thể trói buộc tôi.
Tôi rồi sẽ buông bỏ hết thôi. Yêu thương và chia ly, đều là những điều thời gian muốn dạy chúng ta.
16
Khi chúng tôi trở về, Tết đã cận kề.
Tôi và Dư Địch m/ua sắm đồ Tết, trang hoàng nhà cửa xong xuôi rồi cùng ra quảng trường đón thời khắc giao thừa.
Mọi người trên quảng trường rạng rỡ niềm vui. Khi đồng hồ đếm ngược kết thúc, ai đó hô vang "Chúc mừng năm mới!". Pháo hoa nối nhau bung nở trên bầu trời đêm, trong không khí nhộn nhịp, chúng tôi đón năm mới tươi sáng.
Dư Địch nắm tay tôi, y như thuở ban đầu.
Tôi nhìn vào đôi mắt trong veo của cô ấy, ánh lên thứ ánh sáng ấm áp dịu dàng vẹn nguyên như xưa. Tôi nghĩ, Địch Tử chưa từng thay đổi.
Hơi ấm cô ấy trao tôi đã chữa lành biết bao tổn thương.
Vì vậy có vô số khoảnh khắc tôi vô cùng biết ơn vì mình còn có Dư Địch.
"Năm mới vui vẻ! Bảo bối Tư Ninh, chúc mặt trời bé nhỏ của chị bình an mọi năm, vạn sự như ý! Chúng ta đang cùng hướng đến tương lai tươi đẹp hơn".
Ừ, chúng ta đang cùng hướng đến tương lai tươi đẹp hơn.
Tôi siết ch/ặt tay cô ấy, mọi nỗi đ/au và quá khứ trong lòng tan thành mây khói. Tôi chỉ muốn khắc ghi mãi khoảnh khắc này - pháo hoa rực rỡ, người bạn tri kỷ vẫn bên cạnh.
Dị/ch bệ/nh có thể khiến ta mất mát nhiều thứ, nhưng cũng dạy ta hãy trân trọng người yêu thương mình, hãy gặp gỡ thường xuyên và ôm nhau thật nhiều.
Người rời xa ta dần, sẽ có người khác nguyện đồng hành bên ta năm này qua năm khác.
Hãy tin rằng, sẽ luôn có người yêu thương bạn.
Tiến về phía trước, dù lưu luyến, dù đớn đ/au.
Nhìn kìa, xuân sang năm sau vẫn ấm áp, vạn vật hồi sinh.
Ngoại truyện
Lương Tham - Nỗi Hối Tiếc Suốt Đời
1
Lương Tham từ nhỏ đã biết cha mẹ không yêu thương mình. Trong ký ức cậu, cha mẹ luôn cãi vã. Ban đầu cậu còn khóc lóc, nhưng sau khi bị cha quát m/ắng thậm tệ, cậu chỉ biết lặng lẽ trốn vào góc phòng, một mình gấp từng ngôi sao giấy.
Cậu thấy những ngôi sao ấm áp, sáng ngời, an ủi phần nào tâm h/ồn bơ vơ. Vì vậy cậu đặc biệt yêu thích sao. Những lúc cô đơn, thú vui nhỏ này xoa dịu trái tim non nớt tổn thương.
Sau này cha mẹ ly hôn, mẹ nuôi dưỡng cậu. Cậu mừng vì được ở với mẹ - không phải vì mẹ thương yêu, mà ít nhất cậu không còn bị cha m/ắng nhiếc vô cớ. Dù vậy, cậu vẫn cô đơn vô cùng, tưởng rằng sẽ mãi sống trong cô đ/ộc.
Cho đến khi mẹ chuyển nhà lần nữa. Ngày mới dọn đến, hàng xóm đã sang giúp đỡ, dẫn theo một bé gái.
Ánh nắng hôm ấy dịu dàng. Cậu nhìn cô bé đi ngược sáng, tóc buộc đuôi ngựa, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, cất giọng ngọt ngào: "Chào dì ạ!". Có lẽ vì vẻ mặt quá lạnh lùng của cậu, cô bé hơi co rúm người nhưng vẫn lễ phép: "Chào anh ạ!".
Cậu đờ người hồi lâu, đôi mắt mê mẩn trước nụ cười rạng rỡ của em. Cậu muốn đáp lại bằng nụ cười, nhưng chỉ gi/ật giật khóe môi. Cậu biết chắc trông mình rất kỳ quặc, bởi đã lâu lắm cậu không cười.
Thôi, chắc em bé sẽ gh/ét mình rồi.
Nhìn biểu cảm của em, cậu tự kết luận như vậy.
Em bé ấy xuất hiện trong đời cậu như một tia nắng.
Càng tiếp xúc, cậu càng thấy em hoạt bát đến mức đôi khi không biết ứng phó ra sao, nhưng cậu lại rất thích cảm giác ấy. Trên đường đến trường và về nhà mỗi ngày, tiếng cười giòn tan của em khiến cậu cũng thấy vui lây.
Hễ có thời gian rảnh, em lại kéo cậu sang nhà chơi. Mẹ em luôn làm những món tráng miệng tinh tế - thứ hơi ấm gia đình cậu chưa từng được nếm trải. Cảm giác được quan tâm chu đáo khiến cậu lưu luyến khôn ng/uôi.
Cậu muốn được tham gia vào cuộc sống của em mãi mãi, muốn giữ ch/ặt tia nắng này.
Lớn lên, cậu nhận ra cảm giác này có tên là yêu thương.
Như tình yêu dành cho những ngôi sao, mang đậm chất tín ngưỡng.
Vì lịch học dày đặc, thời gian gặp nhau ngày càng ít đi. Mỗi khi nhớ em, cậu lại gấp sao. Chẳng mấy chốc, cậu đã đầy một lọ.
Những nỗi nhớ không thể thổ lộ, cậu đều giấu kín vào từng ngôi sao giấy. Khát khao nhận được sự quan tâm của em.
Cậu tự nhủ: Hãy dũng cảm lên, hãy nói ra đi.
Khi biết Tần Tư Ninh cũng thích mình, cậu suýt khóc vì hạnh phúc.
Khoảnh khắc ấy, cậu đã ôm trọn vẹn ngôi sao sáng nhất đời mình.
Giờ nhớ lại, cậu chợt nhận ra hình bóng tuổi trẻ đã chìm vào dòng xoáy thời gian, mờ nhạt dần rồi tan biến. Những năm tháng sau này quá dài đằng đẵng, họ cùng nhau bươn chải trên thương trường đầy danh lợi, trở thành những người trưởng thành điềm tĩnh và thận trọng.
Vì thế họ hiếm khi kỷ niệm ngày cưới. Mỗi năm vào 18/12, đó là ngày hẹn ước của riêng họ.
Họ hẹn nhau tại rừng ngân hạnh gần trường cũ - nơi họ từng thổ lộ tình cảm.
Chỉ thuộc về hai người.
Họ cùng nhau trải qua những ngày tháng khởi nghiệp gian khó.
Những lúc khốn cùng nhất, Tư Ninh cùng cậu thức trắng đêm chạy dự án, tiếp khách đến mệt nhoài. Cậu xót xa không muốn em động tay, nhưng Tư Ninh chỉ ôm cậu nhẹ nhàng: "Em không nỡ lòng". Chính em đã dạy cậu biết yêu thương, kéo cậu ra khỏi vực sâu. Rõ ràng họ yêu nhau tha thiết, lẽ ra không phải hối tiếc.
Vì vậy, trong vô số đêm hối h/ận sau này, cậu luôn tự hỏi sao mình nỡ lòng tổn thương em đến thế.
Bác Quý từng giúp đỡ cậu rất nhiều. Ông là thầy hướng dẫn thời đại học, luôn đối đãi tử tế. Cậu luôn khắc ghi ân tình người khác. Nên khi bác Quý cần giúp, cậu không ngần ngại ra tay.
Còn Quý Uyển, cậu ngưỡng m/ộ cô ấy - giống hình bóng rạng rỡ ngày xưa của Tư Ninh.
Chương 7
Chương 8
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 10
Chương 7
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook