Sau Khi Gả Cho Thiếu Gia Ngốc Nghếch

Chương 1

19/10/2025 08:04

Tôi thay người khác gả vào làm vợ cậu ấm ngốc nhà giàu.

Khi người chính thức quay về, tôi đã mang th/ai.

Cô ta đưa tiền bảo tôi cút đi.

Tôi về quê đặt lịch ph/á th/ai.

Sau này, cậu ấm ánh mắt âm u đ/è tôi vào cửa.

"Cưng à, ai cho phép em chạy trốn?

Nào, chọn đi - c/òng tay hay dây thừng?"

1

Trong khán phòng lộng lẫy, chén chạm chén rư/ợu ngả nghiêng.

Tôi chỉ đi vệ sinh một lát.

Quay lại đã không thấy Lục Nghiệp Thanh đâu.

Chạy khắp lầu trên lầu dưới.

Cuối cùng tìm thấy anh trong phòng nghỉ cũ kỹ.

Anh bị nh/ốt ngược trong tủ, người dính vết rư/ợu, quần áo xộc xệch.

Nhìn là biết bị b/ắt n/ạt.

Người thành Giang Thành đều biết, Lục Nghiệp Thanh có vấn đề về đầu óc, là một kẻ ngốc.

Mỗi lần dự tiệc tối, luôn bị người ta b/ắt n/ạt trắng trợn.

"Lục Nghiệp Thanh, anh ổn chứ?"

"Vợ ơi, ôm..."

Anh đỏ mắt vì tủi thân.

Tôi đưa anh về nhà thay đồ.

Phát hiện sau đầu anh bị va đ/ập thương tích.

Bác sĩ bảo không sao.

Nhưng tôi luôn cảm thấy anh có gì đó không ổn.

Mấy ngày sau, vết thương lành hẳn, ánh mắt anh nhìn tôi sáng rõ hơn trước.

Tôi bận rộn chăm sóc anh, không để ý lắm.

Đêm ngủ, Lục Nghiệp Thanh không ôm gấu bông, mà quấn lấy tôi.

"Vợ ơi, đêm nay có sấm sét, em sợ, vợ ôm em ngủ."

Tôi nằm xuống bên cạnh anh.

Anh lặng lẽ nhìn tôi.

Ánh mắt thăm thẳm khiến tôi đôi lúc hoài nghi anh đã bình thường trở lại.

Bị anh nhìn không tài nào ngủ được.

Tôi định quay lưng lại.

Anh không cho.

Lục Nghiệp Thanh vòng tay qua eo, áp sát tôi.

"Không muốn nhìn em sao?"

"Không phải, anh không ngủ à? Nhìn em làm gì thế?"

"Vợ có thích em không?"

Anh chưa từng hỏi kiểu này.

Tôi dỗ dành: "Tất nhiên là thích rồi."

Đồ ngốc này.

Chắc còn chẳng biết thích là gì.

Lục Nghiệp Thanh siết ch/ặt tay ôm tôi.

"Vợ ơi, em tra rồi, vợ chồng ngoài kể chuyện ru ngủ, còn có việc khác phải làm."

?

Tôi ngước mắt nghi hoặc.

Nụ hôn ấm áp đáp xuống.

Ban đầu là những nụ hôn thăm dò nhẹ nhàng.

Về sau động tác trở nên mãnh liệt cuồ/ng nhiệt.

Tôi đẩy anh một cái.

Lục Nghiệp Thanh lật người đ/è lên tôi.

Mặt tôi đỏ bừng không biết làm sao.

Khuôn mặt tuấn tú áp sát, vẻ mặt ngây thơ:

"Cưng à, dạy em nhé?"

"Mặt em đỏ quá, em phải làm sao đây?"

"Như thế này đúng không?"

Ngón tay anh thật dài.

Lông mi tôi run nhẹ.

Lực đạo không thể tránh.

Đầu óc trống rỗng.

Không nhận ra, anh chưa từng gọi tôi là "cưng".

...

2

Nửa năm trước.

Tôi còn là bảo mẫu nhà họ Tô.

Tô Tuyên là tiểu thư khuê các, đối tượng chỉ định liên hôn của nhà họ Lục.

Cô ta không muốn gả cho kẻ ngốc.

Tô Tuyên đưa tôi một khoản tiền, nhét tôi vào hôn lễ giả làm cô dâu.

Bản thân thì xuất ngoại hưởng lạc.

Bỏ mặc tôi r/un r/ẩy một mình.

May mà gia chủ họ Lục không nói gì.

Chú của Lục Nghiệp Thanh hiện là người điều hành tập đoàn Lục.

Ông không quan tâm cô dâu thật là ai, miễn không ảnh hưởng lợi ích công ty.

Ban đầu, Lục Nghiệp Thanh luôn giữ khoảng cách, không nói chuyện với tôi.

Nhưng tôi học chuyên ngành mầm non, dỗ dành là sở trường.

Chẳng bao lâu, Lục Nghiệp Thanh bám lấy tôi chơi đùa.

Anh đòi tôi kể chuyện, dỗ anh ngủ.

Có lần.

Anh trằn trọc không ngủ được.

Nắm tay tôi đặt lên người.

"Vợ ơi, em nóng quá."

Tôi đỏ mặt bảo anh đừng cựa quậy.

Lục Nghiệp Thanh nhìn tôi tò mò:

"Sao vợ ngại? Vợ không cũng có sao?"

"Em không có."

"Em không tin."

Anh ôm lấy tôi định kiểm tra.

Tôi bị anh làm mặt đỏ bừng, thở không ra hơi.

Đành phải giảng giải kiến thức nam nữ cho anh.

Anh vẫn ngốc nghếch dính lấy tôi:

"Vợ không có cũng không sao, em cho vợ hết."

?

Tôi bảo anh im đi.

Anh áp lại đòi hôn.

Về sau, dịch vụ ru ngủ của tôi thêm một hạng mục.

3

Tôi tỉnh dậy đã trưa.

Cử động là thấy lưng đ/au người mềm.

Hình ảnh đêm qua hiện lên.

Tai đỏ bừng tức thì.

Trước giờ Lục Nghiệp Thanh đâu biết cách cụ thể.

Ai dạy anh hư thế?

Tôi xuống lầu ăn cơm.

Lạ là không thấy anh chơi khối xếp hình.

Lục Nghiệp Thanh chăm chú nhìn sách trên tay.

Anh đeo kính gọng vàng, trông như doanh nhân ưu tú trên tạp chí, thậm chí còn bắt mắt hơn người mẫu.

Tôi nhíu mày.

Đang nghĩ anh đã như người thường.

Anh quay lại nhìn tôi, vẫn nụ cười ngây thơ quấn quýt:

"Vợ dậy rồi à? Em hâm sữa cho vợ rồi."

"Sao tự dưng đọc sách?"

"Chú bảo phải học đến già, học để ứng dụng."

Dáng vẻ trẻ con như học sinh tiểu học giỏi.

Lục Nghiệp Thanh vốn rất sợ chú nhưng nghe lời.

Tôi quay ra ăn sáng.

Anh áp lại bên cạnh, hỏi thẳng:

"Vợ có đ/au không? Cần em bôi th/uốc không, tối qua vợ chảy m/áu..."

Tôi vội bịt miệng anh.

Xung quanh còn người giúp việc.

Anh đang nói gì thế?

"Anh còn nhắc chuyện tối qua, em không thèm nói chuyện nữa."

Anh sợ nhất điều này.

Vội ôm tôi, dụi dụi vào cổ:

"Thôi được, em không nói nữa, nhưng nếu khó chịu nhất định phải bảo em nhé."

Giọng nũng nịu khiến lòng tôi rung động.

Dù trẻ con nhưng anh luôn khiến tôi cảm nhận được hơi ấm.

Chiều, chú Lục Đình đưa anh đi khám định kỳ.

Lục Nghiệp Thanh rất gh/ét bệ/nh viện.

Ra về, tôi dỗ dành mãi.

Anh lén hôn má tôi:

"Vợ ở nhà đợi em nhé, em về ngay, đừng đi đâu cả."

Mỗi lần ra ngoài anh đều nói vậy.

Tôi gật đầu cười.

Lục Nghiệp Thanh quay đi.

Nhìn thấy xe chú Lục Đình, ánh mắt anh thoáng lạnh lẽo.

4

Lục Nghiệp Thanh hình như còn quấn quýt hơn trước.

Thường chuyện kể đêm chưa xong.

Anh đã đ/è tới.

Tôi nghi anh xem lén phim gì.

Sao lại hư thế.

Hỏi ra, anh lại ướt mắt nhìn tôi:

"Vợ không thích sao?"

Không phải không thích.

Chỉ là hơi mệt.

Không biết có phải vì thức quá khuya.

Danh sách chương

3 chương
08/09/2025 21:29
0
08/09/2025 21:29
0
19/10/2025 08:04
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu