Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
“Xem cái gì thế?” Giọng điệu châm chọc của Tần Hứa vang lên.
Cậu ta không đợi tôi trả lời, tự nói một mình: “Làm bạn cùng bàn lâu thế này, em mới chịu nói với anh hai ba từ. Sao Kỳ Thần hỏi là em nói ngay vậy?”
“Nhưng may là em nói tên anh.”
“Không thì…”
Không thì sao? Tôi dùng ánh mắt hỏi Tần Hứa.
Cậu ta hừ mũi: “Không thì anh gh/en đấy.”
Đôi mắt chàng trai lấp lánh, khiến tim tôi đ/ập lo/ạn nhịp.
Tôi viết trên giấy note: [Bác sĩ nói sao?]
“Chữa được.”
Tôi trợn mắt không tin nổi, giọng khàn khàn hỏi: “…Được sao?”
Tần Hứa gật đầu x/á/c nhận, nở nụ cười tươi rói với tôi.
“Nhưng… quá trình hơi phức tạp.”
5
Chẳng mấy chốc tôi đã hiểu “quá trình phức tạp” mà Tần Hứa nói là thế nào.
Tần Hứa nói nhiều hơn trước.
“Chồng của bác căng tin biết chuyện bác bảo vệ là tiểu tam rồi, đoán xem ông ấy biết bằng cách nào?”
Tôi lắc đầu, ra hiệu bằng mắt để Tần Hứa tiếp tục.
Tần Hứa cười bí ẩn: “Em đoán trước đi?”
Rõ ràng là nếu tôi không đoán thì cậu ta sẽ không nói.
Tôi gượng gạo mở miệng: “Anh… nói.”
Tần Hứa vẻ mặt kinh ngạc: “Đúng là bảo bối của anh, đoán chuẩn quá, lại đây hôn một cái!”
Tôi đỏ mặt đẩy tay cậu ta ra.
Phải biết Tần Hứa vốn là nhân vật phản diện, thích đ/âm bị thóc chọc bị gạo.
Chuyện tố giác người khác đúng là hợp gu cậu ta.
“Còn nữa,” cậu ta đổi sang vẻ nghiêm túc: “Em không nghe điện không trả lời tin nhắn, con sốt 666 độ, một mình anh cõng con đi bộ 24 tiếng đường núi lên huyện chữa bệ/nh.”
“Em còn ngồi đây làm toán, thật không hiểu cuộc hôn nhân này có ý nghĩa gì.”
Tôi nhìn bài tập toán trên bàn, chậm rãi gõ một dấu hỏi.
“Anh yêu, hôm nay không giải thích em sẽ không buông tha đâu!” Tần Hứa tiếp tục.
Bạn bàn trước ngoái lại nhìn với ánh mắt tuy không hiểu nhưng cực kỳ chấn động.
Tôi vội nói: “Đừng…”
“Đừng gì?” Tần Hứa nắm tay tôi, ném một cái nháy mắt đầy tình tứ.
Tôi im lặng hồi lâu: “…Xin lỗi.”
Tần Hứa cười híp mắt: “Anh yêu tốt quá, lại đây hôn nữa nào.”
“Thôi…”
“Em lại từ chối anh?” Tần Hứa biến sắc mặt.
“Anh đã thề đ/ộc không dùng b/ạo l/ực lạnh hay chiến tranh lạnh nữa, người lớn rồi không cần chơi trò con nít, có gì nói thẳng đi giấu diếm chỉ tổ hại nhau. Em cứ thế này, anh không muốn nói chuyện với em nữa đâu.”
Tần Hứa nói không muốn nói chuyện với tôi, tôi hơi hoảng: “Đừng… đừng bỏ mặc em.”
“Vậy em có chấp nhận hôn nhân quân nhân không?” Cậu ta lại hỏi.
Tôi ngẩng lên nhìn Tần Hứa, cậu ta cười đến méo miệng: “Anh… anh là binh đoàn th/ần ki/nh hahahaha.”
Tần Hứa đi/ên rồi.
Cả lớp đều nói là do tôi bức đi/ên.
Vì tôi không biết nói, suốt ngày đối xử lạnh nhạt với Tần Hứa, khiến cậu ta như phi tần trong lãnh cung trở nên đi/ên điên kh/ùng khùng.
Dần dà, mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.
Kỳ Thần đặc biệt hỏi riêng tôi: “Em có muốn đổi chỗ không? Anh sẽ nói với giáo viên chủ nhiệm.”
“Không…” Tôi từ chối.
Thực ra tôi biết, Tần Hứa đang ép tôi nói nhiều hơn.
Từ chỗ chỉ nói được vài từ đơn giản, giờ tôi đã có thể thốt ra cả câu hoàn chỉnh.
Công lao của Tần Hứa không nhỏ.
Cậu ta đang giúp tôi, tôi biết điều đó.
Ngoài việc dùng đủ trò ép tôi mở miệng, Tần Hứa còn dạy tôi cách phát âm chuẩn.
Cậu ta m/ua thẻ học phát âm cho trẻ mẫu giáo, kiên nhẫn dạy tôi cách mở miệng.
“Mở to miệng aaa, gà gáy ooo, ngỗng trắng eee…”
“Học được chưa?”
Tôi há to miệng: “Học phế rồi.”
Thấy không hiệu quả, Tần Hứa đổi cách khác.
Cậu ta đặt ngón tay tôi lên miệng mình để tôi cảm nhận cách phát âm.
“Anh.” Tần Hứa mở miệng bảo tôi đọc theo.
Hơi thở phả vào ngón tay, tôi co rúm người lại.
“…Anh.”
“Yêu.”
“Yêu.”
“Em.”
Ánh nắng xế chiều rọi lên gương mặt Tần Hứa, trong ánh sáng nửa sáng nửa tối, cậu ta nhướng mày.
“Sao không đọc tiếp nữa?”
Tôi rút tay về, lẩm bẩm: “Anh…”
“…Đồ ngốc.”
Nụ cười trên mặt Tần Hứa đóng băng.
6
Kỳ nghỉ đông đến nhanh chóng.
Tần Hứa nhét cho tôi một túi th/uốc lớn.
“Về nhà cũng phải uống th/uốc đúng giờ nhé?”
“Còn nữa, nhớ gọi điện cho anh.”
Tôi gật đầu: “Vâng.”
Cậu ta xoa đầu tôi, khen: “Ngoan lắm.”
Tôi nhìn Tần Hứa lên chiếc Bentley rồi mới lê vali về nhà.
Đến gần cửa, tôi giấu túi th/uốc xuống đáy cặp, lấy sách đ/è lên.
X/á/c nhận an toàn mới định gõ cửa.
Kỳ Thần đột nhiên xuất hiện.
“Sẽ bị phát hiện đấy.” Cậu ta chỉ vào cặp sách.
Tôi mím môi, nói ngắt quãng: “Em… cẩn thận rồi, không sao đâu.”
Kỳ Thần không đi, lặp lại: “Sẽ bị phát hiện.”
Thực ra cậu ta nói đúng.
“Anh giữ giúp em, khi nào cần uống th/uốc thì gõ cửa nhà anh, được không?”
Đây là lần đầu tiên Kỳ Thần giúp tôi như vậy.
Tôi muốn từ chối, nhưng thế này th/uốc chắc chắn sẽ bị phát hiện, thậm chí bị vứt đi.
Tần Hứa m/ua cho tôi…
Tôi cúi đầu đưa th/uốc cho Kỳ Thần: “Cảm ơn anh.”
Kỳ Thần khẽ cười, định nói gì đó thì cửa đột ngột mở ra.
Thẩm Đại Bảo thò đầu ra: “Anh Kỳ tìm thằng c/âm có việc gì à?”
Gia đình vẫn chưa biết chuyện tôi biết nói.
Tôi lắc đầu với Kỳ Thần.
Cậu ta gi/ật mình, nở nụ cười với Thẩm Đại Bảo, giấu túi th/uốc ra sau lưng.
“Không có gì, em nghỉ đông rồi à?”
“Rồi ạ.”
Nhân lúc hai người chào hỏi, tôi chui qua khe cửa vào nhà.
Như mọi khi, mùi rư/ợu nồng nặc từ phòng trong cùng tỏa ra, người phụ nữ mặc tạp dề đang bận rộn trong bếp.
“Đại Bảo, mẹ m/ua đùi gà cho con rồi, lại đây ăn đi.”
“Vâng.”
Thẩm Đại Bảo đáp lời, rồi đóng sập cửa, gi/ật phắt cặp sách của tôi.
“Để xem có gì hay ho nào.”
Cậu ta lôi hết đồ trong cặp tôi ra.
Vali cũng không tha.
Cuối cùng lấy đi quyển vở mới và bút chì tô của tôi.
Cậu ta hét to hướng về phía bếp: “Mẹ ơi, thằng c/âm có tiền m/ua đồ dùng mới kìa.”
Người phụ nữ gi/ật mình, ngoảnh lại nhìn tôi: “Thanh Thanh, về lúc nào thế?”
Tôi dùng ngôn ngữ ký hiệu: [Vừa về.]
“Mẹ! Sao thằng c/âm có tiền?”
Thẩm Đại Bảo nhấn mạnh giọng, hỏi lại lần nữa.
“Gọi gì là thằng c/âm? Đó là chị con. Chị con học lớp 12 rồi, có chút tiền tiêu vặt thì có gì lạ đâu?”
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 8
Chương 10
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook