Thể loại
Đóng
 123
 @456
 Đăng xuất
- TocTruyen
 - Mèo nhỏ thích ăn Quýt
 - Giản Tuế
 - Chương 4
 
Thực lòng tôi cũng hơi thất vọng.
Tôi vẫn còn chút ấn tượng tốt với Đường Mộng Nguyệt.
Dù sao kiếp trước, ngay cả khi đã kết hôn với tôi, cô ấy vẫn là bạch nguyệt quang trong lòng Phó Dạ.
Hơn nữa với thành tích khủng của Đường Mộng Nguyệt ở khối xã hội, tôi luôn nghĩ cô ấy là người cực thông minh,
Nhưng không ngờ giờ lại đi gh/en t/uông kiểu này!
Từ hôm đó, ánh mắt Đường Mộng Nguyệt nhìn tôi đã thay đổi, luôn dành cho tôi sự th/ù địch.
6
Phó Dạ thì chẳng có gì thay đổi.
Vẫn ngày ngày cùng Đường Mộng Nguyệt đi học về chung, chỉ là thỉnh thoảng trong lớp sẽ liếc nhìn tôi vài lần.
Tôi không để tâm, dù sao nửa năm nữa là tôi sẽ rời khỏi nơi này rồi.
Một ngày tháng mười hai, trận tuyết đầu mùa rơi.
Cửa hàng trà sữa tôi làm thêm đông nghẹt khách, tôi phải làm đến 10 giờ tối mới tan ca.
Bước ra khỏi cửa hàng, tuyết đã phủ dày đặc dưới chân, bước lên nghe lạo xạo.
Tôi kéo ch/ặt áo khoác đi về phía trạm xe buýt, bỗng nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình.
"Giản Tuế."
Quay đầu lại, Phó Dạ đang đứng dưới cột đèn đường.
Trên người phủ lớp tuyết mỏng, tay cầm chiếc ô đen.
"Tôi đưa em về."
"Không cần đâu." Tôi vẫy tay, "Trạm xe buýt ngay trước mặt kia kìa."
"Muộn thế này rồi, xe buýt dừng chạy từ lâu rồi."
Anh bước tới, nghiêng ô về phía tôi, "Tôi đã đợi em gần một tiếng rồi."
Tôi sững người: "Anh đợi tôi làm gì?"
"Mộng Nguyệt đã nói với em những điều không nên nói."
Ánh mắt anh đăm đăm nhìn tôi, "Tôi đã giải thích với cô ấy rồi, giữa tôi và em không có qu/an h/ệ gì đặc biệt."
Tôi càng bối rối: "Chuyện của hai người liên quan gì đến tôi?"
"Có liên quan."
Anh đột nhiên dừng bước.
Tuyết rơi trên hàng mi dài của anh, như phủ một lớp sương mỏng.
"Giản Tuế, tôi hỏi em... em... có phải em cũng trọng sinh?"
Tim tôi đột nhiên thắt lại, như bị vật gì đó bóp ch/ặt.
M/áu dồn lên đỉnh đầu, ngay lập tức lan tỏa khắp chân tay lạnh ngắt.
Sao anh biết được? Lẽ nào anh cũng trọng sinh?
"Anh..."
Tôi há hốc miệng, nửa ngày không thốt nên lời, chỉ có thể chằm chằm nhìn anh.
Nhìn thấy vẻ chấn động của tôi, anh bất giác cười.
Nụ cười ấy thoáng chút nhẹ nhõm, lại phảng phất vị đắng.
"Hóa ra là thật."
Anh đưa tay định chạm vào tóc tôi, nhưng giữa chừng lại rút lại.
"Khi xảy ra t/ai n/ạn, tôi ôm thể x/á/c em, những lời cuối cùng của em... tôi đều nghe thấy."
Tôi chợt nhớ ra.
Trong khoảnh khắc ý thức tan biến, tôi hình như đã thật sự nói điều gì đó.
Tôi nói rằng—
Phó Dạ, nếu có cơ hội làm lại, tôi không muốn dính dáng gì đến anh nữa.
Hóa ra anh thật sự đã nghe thấy.
Hóa ra anh cũng mang theo ký ức kiếp trước, sống lại một lần nữa.
Tôi không biết anh trọng sinh từ khi nào.
Chỉ là kiếp này, tôi thật sự không còn gì để nói với anh.
Tuyết càng lúc càng dày, nuốt chửng mọi âm thanh xung quanh.
Chúng tôi đứng dưới cột đèn, không ai nói lời nào.
Chỉ có tiếng tuyết rơi lộp độp trên tán ô.
"Tại sao?"
Rất lâu sau, anh mới lên tiếng, giọng khàn đặc, "Kiếp trước anh đối xử với em không đủ tốt sao?"
7
Tôi nhìn anh, bỗng thấy thật nực cười.
Kiếp trước anh đối xử với tôi thế nào, lẽ nào bản thân anh không rõ?
"Phó Dạ."
Tôi hít sâu, cố gắng giữ giọng điệu bình thản.
"Anh đối xử với tôi tốt hay không, không quan trọng."
"Quan trọng là tôi không muốn sống cuộc đời như thế nữa."
"Ngày ngày sống trong sự lạnh nhạt của anh."
"Đoán già đoán non xem anh thích gì gh/ét gì, đến tên mình cũng suýt quên mất."
"Cuộc sống ấy, một lần là đủ rồi."
"Và tôi biết kiếp trước anh luôn tiếc nuối vì cuối cùng không cưới được Đường Mộng Nguyệt."
"Giờ anh trọng sinh, chẳng phải là cơ hội để giải quyết những tiếc nuối đó sao?"
"Kiếp trước chúng ta đã không hạnh phúc, cớ gì anh cứ bám lấy tôi?"
Mặt anh tái nhợt, môi mím ch/ặt thành đường thẳng.
"Vậy tất cả những thay đổi của em kiếp này, đều là để tránh mặt anh?"
"Không hẳn."
Tôi lắc đầu, "Chủ yếu là vì bản thân tôi. Nhưng nếu tránh được anh thì cũng coi như một mục đích vậy."
Anh im lặng.
Trong mắt lấp lánh đủ thứ cảm xúc: bơ vơ, hoang mang, và chút gì đó u sầu mà tôi không hiểu nổi.
"Nhưng anh vẫn nhớ."
Anh đột nhiên nói, giọng nhẹ như gió thoảng.
"Anh nhớ rõ hình ảnh chúng ta sau khi kết hôn."
"Em luôn khóc lặng lẽ trong đêm, anh tưởng em muốn có cổ phần của gia đình họ Phó, muốn địa vị cao hơn."
"Cho đến ngày xảy ra t/ai n/ạn, khi anh ôm thân thể lạnh ngắt của em."
"Mới chợt nhớ ra, ngày đầu tiên em gả về nhà anh, đôi mắt em từng rực sáng lắm."
Nước mắt tôi bất ngờ tuôn rơi.
Đúng vậy, ngày mới gả về nhà anh, tôi đã hạnh phúc biết bao.
Tưởng rằng cuối cùng đã có được thứ mình hằng mơ ước.
Tưởng rằng chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, sẽ sưởi ấm được trái tim anh.
Giờ nghĩ lại, bản thân ngày ấy thật ngốc nghếch mà cũng thật đáng thương.
"Phó Dạ, tất cả đã qua rồi."
Tôi lau vội nước mắt, gượng cười.
"Kiếp này, anh hãy đến bên Đường Mộng Nguyệt, tôi đi con đường của mình, chúng ta đừng làm phiền nhau, thế là tốt rồi."
Nói xong, tôi bước qua người anh, lao vào màn tuyết trắng, không ngoảnh lại.
Lần này, anh không ngăn tôi nữa.
Những ngày sau đó, Phó Dạ thật sự không tìm tôi nữa.
8
Chúng tôi học cùng một lớp.
Nhưng như cách nhau vực sâu, chẳng ai thèm để ý đến ai.
Ánh mắt Đường Mộng Nguyệt nhìn tôi dịu dàng hơn hẳn, thỉnh thoảng còn nở nụ cười với tôi.
Tôi dồn toàn bộ sức lực vào học tập và làm thêm.
Tết Nguyên Đán, tôi không về nhà, nhận ca trực ở cửa hàng trà sữa với lương gấp ba.
Đêm giao thừa, ông chủ phát cho tôi phong bao lì xì, còn mời tôi ăn lẩu.
"Cô bé, chăm chỉ thế này, có mục tiêu gì à?"
Ông chủ vừa nhúng thịt vừa hỏi.
Tôi nhấp ngụm coca, cười đáp: "Cháu muốn thi vào Kinh thành, học ngành hàng không vũ trụ."
"Chí hướng lớn đấy!"
Ông chủ giơ ngón cái, "Sau này nếu thật sự lên được trời, đừng quên quán nhỏ của bác nhé."
Tôi bật cười, trong lòng ấm áp lạ thường.
Đây mới là cuộc sống tôi muốn: bình dị, tự do và tràn đầy hy vọng.
Cuối tháng ba, thông báo tuyển thẳng chính thức được phát hành.
Tôi cầm thông báo đến văn phòng tìm giáo viên chủ nhiệm, tình cờ gặp Phó Dạ cũng ở đó.
Chương 8
Chương 6
Chương 8
Chương 6
Chương 7
Chương 9
Chương 6
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook