Thể loại
Đóng
 123
 @456
 Đăng xuất
“Dáng người có đẹp không? Cao bao nhiêu, nặng mấy ký?” Hạ Đình lại hỏi.
Tôi kéo tâm trí về thực tại, đáp: “Dáng rất đẹp, cao 1m80, nặng... 75kg.”
T/âm th/ần tôi vẫn còn phiêu diêu, không nhận ra giọng chất vấn của Hạ Đình đã nhanh hơn rất nhiều.
“Hai người quen nhau thế nào?” Hạ Đình lập tức hỏi tiếp.
Tôi xoay trí n/ão, ngập ngừng vài giây rồi tiếp tục bịa: “Anh ấy làm mất ví, tôi cho mượn tiền, rồi thì...”
Lời tôi chưa dứt, Hạ Đình ngắt lời hỏi tiếp: “Nhà anh ta còn có ai?”
“...Có bố mẹ, và một em gái...” Câu trả lời của tôi bắt đầu ngập ngừng.
Khí thế tra hỏi của Hạ Đình khiến người ta không tự chủ được mà căng thẳng.
Anh ta lại hỏi tôi bảy tám câu nữa: Thích ăn gì? Lần đầu hẹn hò ở đâu? Xem phim gì trong buổi hẹn đầu? Thường thích đi chơi chỗ nào? Sở thích là gì, tư thế yêu thích nhất...
Những câu hỏi ngày càng đ/á/nh đố.
Đang lúc tôi căng thẳng nhất thì Hạ Đình hỏi: “Anh ta bao nhiêu tuổi?”
“28!” Tôi buột miệng đáp.
“Chiều cao cân nặng?” Anh ta hỏi nhanh. “1m85! 70kg!” Khi lời tôi vừa dứt, tôi thấy ngón tay Hạ Đình lần tràng hạt dừng lại. Anh khẽ cười, nhướng mày: “Ừ, dáng chuẩn đấy.”
Tôi: ?
Sao có cảm giác không ổn thế nào?
Đang căng n/ão suy nghĩ thì Hạ Đình nhẹ nhàng nắm tay tôi, tháo chiếc nhẫn ra, rồi với tốc độ chớp nhoáng đeo vào ngón tôi một chiếc nhẫn kim cương hồng hình gối, nhìn phải hơn mười carat.
Chưa kịp định thần, Hạ Đình đã hạ cửa xe ném chiếc nhẫn kim cương cũ của tôi ra ngoài.
“Nhẫn của em!” Tôi đ/au lòng không chịu nổi, dù chỉ mười triệu nhưng cũng là tiền thật!
Theo phản xạ tôi lao tới định c/ứu, nhưng đã quá muộn.
“Tự nguyện ôm ấp?” Hạ Đình mỉm cười ôm ch/ặt lấy tôi - kẻ đang vì c/ứu nhẫn mà sà vào lòng anh.
Anh hài lòng ngắm chiếc nhẫn hồng trên tay tôi: “Ừ, đẹp đấy. Cứ đeo tạm, lần sau anh đấu giá viên to hơn cho em.”
Tôi: ??
Đây là lời người ta nói sao?!
Chiếc nhẫn này tôi có ấn tượng, ba năm trước được đấu giá ở Hồng Kông, một nhà sưu tập bí ẩn đã m/ua với giá 4,7 tỷ NDT.
Vì giá quá khủng nên lên cả báo, tôi tình cờ thấy.
Không ngờ người m/ua là Hạ Đình, càng không ngờ anh bảo tôi đeo món đồ 4-5 tỷ này như đồ chơi!
4
Hạ Đình ép tôi về Ngự Cảnh Loan.
Đây là nơi chúng tôi từng sống bên nhau suốt ba năm.
Vừa bước vào biệt thự, ký ức ba năm ấy trào dâng như thủy triều.
Thuở thanh xuân bồng bột, hầu như mọi ngóc ngách trong biệt thự đều in dấu chúng tôi quấn quýt.
Nhớ lại những cảnh tượng phóng túng năm xưa, mặt tôi đỏ bừng.
“Muốn ăn gì?” Hạ Đình cởi áo vest, cúi xuống lấy đôi dép lông thỏ hồng trong tủ, quỳ một gối xỏ cho tôi, rồi tự mang đôi dép sói xám.
Tôi nhận ra đây chính là đôi dép đôi chúng tôi cùng m/ua năm xưa.
Năm năm rồi, chúng vẫn còn đây.
Đôi của tôi được giữ gìn cẩn thận, trông như mới.
Còn đôi của Hạ Đình đã cũ, mòn vẹt, chứng tỏ năm năm qua vẫn có người dùng.
Mắt tôi cay cay, lòng ngột ngạt khó tả.
“Sao không nói gì?” Hạ Đình rửa tay xong xoa đầu tôi, dắt tôi tới bồn rửa.
Anh rửa tay cho tôi cẩn thận y như thuở chúng tôi còn bên nhau.
Mắt tôi càng cay hơn, tôi nhắc khéo: “Hạ Đình, chúng ta đã chia tay rồi.”
Tôi rút tay lại, giấu ra sau lưng không cho anh chạm.
“Tối nay ăn tôm hùm cay nhé?” Hạ Đình lấy vài tờ giấy lau khô tay cho tôi rồi hỏi, như thể không nghe thấy lời tôi.
“Em mới xuống máy bay, không nên ăn đồ cay nhiều. Hôm nay anh làm tôm hùm cay và mấy món em thích. Đồ nướng lẩu trà sữa để mai tính sau.”
Hạ Đình vừa nói vừa đeo vào chiếc tạp dề hồng - cũng do tôi m/ua, cố tình chọn màu hồng tôi thích dù anh chưa bao giờ để tôi vào bếp.
Ký ức xưa như nước lũ tràn về, nước mắt tôi không kìm được nữa, quay người bỏ đi.
Nhưng Hạ Đình đã chặn trước, ôm tôi đặt lên bàn ăn, khóa ch/ặt cử động.
“Không muốn ăn tôm? Vậy ăn lẩu? Hay bún ốc?” Hạ Đình nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, nhưng vô ích.
“Tôi muốn rời khỏi đây.” Tôi quay mặt né tay anh, lạnh lùng nói.
“Không thể, trừ khi anh ch*t.” Giọng Hạ Đình bình thản nhưng tôi biết anh nghiêm túc.
Nhưng chúng tôi không thể đến được với nhau.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, từng chữ đ/âm sâu vào tim:
“Lúc nãy anh hỏi tôi thích tư thế nào nhất với chồng à? Giờ tôi trả lời: Tôi thích nhất tư thế nữ trên... ưm—”
Tôi định dùng cách này khiến anh tức gi/ận đuổi tôi đi, nhưng lời chưa dứt đã bị Hạ Đình ôm gáy hôn ngấu nghiến.
Nụ hôn này còn mãnh liệt hơn ở sân bay, như muốn khẳng định điều gì đó.
Khi tôi sắp ngạt thở, Hạ Đình hơi buông ra cho tôi thở.
Tôi nhân cơ hội đẩy anh ra, t/át một cái.
Cái t/át dùng hết sức khiến đầu ngón tay tôi tê dại.
Vết tay đỏ ửng in rõ trên mặt Hạ Đình, trông thật đ/áng s/ợ.
Nhưng anh không hề tức gi/ận, nắm tay tôi hôn lên những ngón tay đỏ ửng, khen: “Tay em thật khỏe.”
Nhìn Hạ Đình cẩn thận bôi th/uốc cho tôi, tôi nghĩ anh đi/ên thật rồi.
5
Hạ Đình nh/ốt tôi trong biệt thự, tịch thu mọi thiết bị liên lạc. Tôi dùng đủ cách nhưng anh không chịu thả tôi đi.
Tôi tuyệt thực phản đối.
Đổ thẳng những món anh nấu vào thùng rác trước mặt anh.
Anh từng thử bắt y tá tiêm dinh dưỡng cho tôi, nhưng đổi lại là tôi tự làm đ/au chính mình.
Chương 8
Chương 6
Chương 8
Chương 6
Chương 7
Chương 9
Chương 6
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook