Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Vẫn là Giang Trì Dã biết cách xử lý chuyện.
Cậu ấy đưa cho Hạ Thu mấy tờ khăn giấy, đặt ngón tay lên môi ra hiệu bảo tôi im lặng.
"Để em ấy trút hết nỗi lòng đi, một lát sẽ ổn thôi."
Tôi hạ giọng hỏi:
"Chị tặng quà sai rồi sao?"
Giang Trì Dã liếc nhìn tôi.
"Chị ơi, bao giờ chị mới chịu mở lòng đây?"
"Đây là cảm kích mà, khi được quan tâm trân trọng, cảm xúc dâng trào không kìm được, em hiểu cảm giác này lắm."
Tôi gật đầu im lặng.
Những chuyện không hiểu thì tốt nhất không nên lên tiếng.
Tôi và Giang Trì Dã đứng chờ Hạ Thu khóc xong.
Giang Trì Dã bất chợt gọi.
"Chị."
"Gì?"
"Sau này chị cũng sẽ cảm nhận được tình yêu thương và sự trân trọng, sẽ có rất nhiều người yêu quý chị, yêu chị thật nhiều."
Má tôi bừng nóng.
Giả vờ gi/ận dữ đ/ấm nhẹ vào vai Giang Trì Dã.
"Đừng có mùi mẫn, chị không thích đâu."
Hạ Thu cũng ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đỏ hoe vì khóc, mí mắt sưng húp.
Em vừa hít hà vừa nói:
"Đúng vậy chị ơi, sẽ có nhiều người yêu quý chị vì chị xứng đáng mà."
Tôi không cầm lòng trước những giọt nước mắt ấy, đành nhẹ giọng đáp:
"Ừ ừ, tất cả chúng ta đều xứng đáng."
20
Ngày rời đi, tôi như thường lệ dạy tiết cuối cùng.
Trước khi chuông reo, tôi viết lên bảng dòng chữ:
Vạn sự khởi đầu nan, vạn dặm đường xa cũng đáng mong chờ.
Những học sinh đang bắt đầu ồn ào đột nhiên im bặt.
Tôi quay lại, lần lượt khắc ghi từng khuôn mặt.
"Các em, đây là tiết học cuối cùng cô dành cho các em, học kỳ sau sẽ có giáo viên mới."
"Cô biết trong mấy tháng ngắn ngủi, có người gh/ét cô, có người quý cô, cô cũng vậy."
Tiếng cười vang lên trong lớp.
Khóe miệng tôi cũng nhếch lên.
"Không nói nhiều nữa, tương lai phía trước chắc chắn không chỉ toàn thuận buồm xuôi gió, nhưng cuộc đời mà bằng phẳng quá cũng chán, cô chúc các em vượt sóng dữ ch/ặt gai, tự tay giành lấy tương lai."
Nhìn mấy học sinh đang lén lau nước mắt.
Lòng tôi chợt mềm lại.
Vội vã rời đi trước khi lộ rõ sự yếu đuối.
Tôi m/ua vé xe chiều hôm đó.
Không báo trước cho Hạ Thu và Giang Trì Dã.
Buổi chiều các em còn có tiết học.
Chia tay một lần là đủ rồi.
Nhưng không ngờ tôi lại thấy Hạ Bắc ở bến xe.
"Sao em về rồi?"
"Về khi nào thế?"
"Lại ngồi xe sáu tiếng đồng hồ à?"
Một loạt câu hỏi, Hạ Bắc chẳng đáp lời nào.
Cậu bước tới, nhận lấy vali từ tay tôi.
"Em hỏi chị đi đâu, chị không nói, vậy em đành theo chị vậy."
"Em biết hiện tại mình chưa đủ tư cách theo đuổi chị, nhưng em sợ lần gặp sau, đã có người đàn ông khác đứng bên chị."
"Nên em phải nói trước, sau này nếu có ai tỏ tình, chị phải nghĩ tới em đầu tiên nhé, em mới là người xếp hàng trước."
Ánh mắt nồng nhiệt của cậu khiến tai tôi bừng nóng.
"Hạ Bắc, em hơi..."
"Trà xanh?" Hạ Bắc nhướn mày tiếp lời.
"Vậy chị có thích không?"
"Không thích em sẽ sửa."
Giọng cậu lúc nào cũng chậm rãi, pha chút khàn khàn.
Ân cần quấn quýt trong từng lời nói, ánh mắt tập trung đầy nhiệt thành.
Tôi thật sự... không đỡ nổi.
"Ừm, trà xanh thì trà xanh vậy, ngon hay không phải nếm thử mới biết."
Khóe môi Hạ Bắc cong lên, bước tới nắm lấy tay tôi.
"Được, khi nào chị đổi khẩu vị thì bảo em trước nhé, em học rất nhanh."
Bàn tay ấm áp bao trùm những ngón tay lạnh giá của tôi.
Cảm giác mười ngón đan nhau, thật tuyệt diệu.
Chuyến về này.
Đáng giá lắm!
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 8
Chương 7
Chương 8
Chương 8
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook