Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Thịnh Dương: 【Không phải anh vô cớ làm khó em đâu, chỉ là hôm nay cả ngày em chẳng thèm để ý tới anh, giờ cũng không muốn ăn cùng anh, khiến anh cảm thấy bất an lắm.】
Nhìn tin nhắn anh gửi tới.
Không hiểu sao tôi lại cảm nhận được một chút ngậm ngùi trong giọng điệu ấy.
Dù cảm giác này chẳng hợp với anh chút nào.
Im lặng giây lát, đang suy nghĩ cách dỗ dành anh ấy thì
khung chat lại hiện thêm một tin nhắn.
Thịnh Dương: 【Rủ cả bạn cùng phòng đi nhé? Anh đãi.】
Lúc này tôi mới bật cười, thấy cách này thật hay.
“Anh ấy… bạn trai em nói muốn mời mọi người đi ăn, cùng đi không?”
Ba cô gái nhìn nhau.
Đồng thanh: “Mời bọn mình á! Được quá!”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Khi cùng bạn phòng thu dọn xong xuôi ra cổng trường
Thịnh Dương đã đậu xe bên kia đường đợi sẵn.
Ba cô gái ngồi phía sau, tôi ngồi ghế phụ.
Nhóm chat ký túc xá lập sáng giờ đang sôi động hẳn lên.
Đào: 【Miên Miên! Bạn trai em ngon nghẻ quá!】
D/ao Dao: 【Maybach giá tám số đấy! Được ngồi một lần ch*t cũng mãn nguyện!】
Tiểu Ninh: 【Nhưng thằng nhóc này may thật, quen được cục bánh ngọt ngào như Miên Miên nhà mình.】
Đào: 【Chuẩn!】
Tôi nhìn tin nhắn, bật cười khẽ.
Miên Miên: 【Lát tha hồ đ/á/nh chén nhé!!!】
Đào, D/ao Dao, Tiểu Ninh: 【Rõ!】
Ba cô bạn muốn ăn lẩu mạng đang hot gần đây.
Nên Thịnh Dương lái xe theo chỉ đường tôi gửi.
Xuống xe, tôi phát hiện quán lẩu nằm giữa khu chợ đông đúc.
Theo hiểu biết trước đây, Thịnh Dương hiếm khi tới những nơi bình dân thế này.
Tôi hơi lo anh cảm thấy khó chịu, ngước nhìn anh.
Thấy anh không hề tỏ vẻ bất mãn, tôi mới yên tâm.
Có lẽ phát hiện ánh mắt tôi đang dán vào mình.
Thịnh Dương cúi xuống nắm tay tôi: “Anh biết mình đẹp trai, nhưng em không cần nhìn chằm chằm thế đâu! Anh ngại lắm, đỏ mặt bây giờ.”
Mặt anh chẳng đỏ, mặt tôi lại đỏ bừng.
Vội vàng quay mặt hướng khác.
“Em chỉ sợ anh không quen ăn ở đây thôi.”
Thịnh Dương bóp nhẹ tay tôi, nhìn xuống đỉnh đầu tôi.
Đôi mắt lấp lánh nụ cười phóng khoáng: “Tưởng anh từ kim các bước ra à, nào có nhiều thói quen kén chọn thế.”
Tôi ngước nhìn anh: “Vậy anh thích ăn lẩu không?”
Anh không trả lời ngay, chỉ liếc nhìn tôi, khóe môi cong nhẹ.
“Em thích không?”
Tôi gật đầu: “Thích.”
“Vậy anh cũng thích.”
Tôi ngẩn người, sau giây lát khẽ quay đi, nụ cười tự nhiên nở trên môi.
Giữa không gian ồn ã, hạt mầm trong lòng âm thầm đ/âm chồi, rễ cây siết ch/ặt trái tim tôi hơn.
6
Ăn xong, ba cô gái đồng thanh xin phép đi dạo phố đêm.
Nói rồi nắm tay nhau biến mất.
Để lại tôi và Thịnh Dương trước cửa quán lẩu.
Tôi nhìn theo ba bóng lưng xa dần, thở dài.
Đằng sau vang lên giọng Thịnh Dương chậm rãi.
“Bạn cùng phòng em tuyệt thật.”
Tôi ngơ ngác quay lại.
Anh nhìn tôi nửa cười: “Khéo léo thật đấy.”
Nói rồi tiến lên nắm tay tôi.
“Bảo bảo, thời gian còn lại là của anh nhé!”
Nhìn dòng người qua lại xung quanh.
Mặt tôi đỏ ửng, ngại ngùng cố rút tay ra.
Nhưng bàn tay lớn của anh luồn qua kẽ tay, ngón đan ngón khiến tôi không thể thoát.
Ngón tay anh khô ấm xoa nhẹ mu bàn tay tôi.
Tôi chỉ biết chọc nhẹ anh: “Anh đừng gọi em thế nữa được không?”
Thịnh Dương lười biếng nhướng mày.
“Không gọi bảo bảo thì gọi gì? Công chúa? Hay cục cưng?”
Tôi mím môi, thà gọi bảo bảo còn hơn!
Thôi kệ anh vậy.
“Anh muốn đi đâu không?”
Tôi kéo nhẹ tay anh.
Thịnh Dương không nói gì, chỉ dắt tôi lên xe.
Tôi tưởng anh sẽ đưa tôi về ký túc.
Nhưng anh lại lái ngược hướng.
Bên bờ sông mùa hạ, gió đêm mang theo chút oi ả thổi qua.
“Đẹp không?”
Tôi ngước nhìn cây cầu đèn neon lấp lánh phía xa, bờ bên kia ngập tràn ánh đêm.
“Đẹp.”
Thịnh Dương dựa lan can nhìn tôi.
“Anh cũng thấy đẹp.”
Giọng điệu đùa cợt cho tôi biết anh không nói về ánh đèn.
Tôi bước tới lan can, tựa người lên đó.
“Trước chị cũng từng dẫn em tới đây.”
Thịnh Dương xoay người cùng tư thế, hai tay chống lan can.
“Tiếc thật, tưởng mình là người đầu tiên cơ!”
Giọng anh thoáng chút thất vọng.
Tôi ngoảnh lại nhìn thì
anh kéo tôi sát vào người.
Vòng tay qua lưng, khóa tôi trong vòng tay.
Bàn tay lớn vô thức xoa nhẹ sau tai tôi.
Bỗng nghe tiếng anh cười khẽ.
Anh cúi xuống, véo nhẹ hai má khiến tôi hướng mặt ra phía bờ sông.
“Bảo bảo, người ta đang hôn nhau kìa! Anh cũng muốn.”
Tôi chưa kịp nghe rõ
vì cặp đôi đang hôn nhau say đắm kia
hình như là Nguyễn Thư.
Thịnh Dương “chà” một tiếng, xoay mặt tôi lại.
Môi tôi bị anh véo dúm dó.
Chớp mắt nhìn anh.
“Là chị em.”
Thịnh Dương buông tay ra.
Ngước nhìn thì
thấy chị tôi t/át cho người đàn ông đó một cái.
Tôi tưởng chị bị b/ắt n/ạt, định chạy tới can thiệp.
Nhưng bị Thịnh Dương kéo lại.
“Là Bùi Lẫm, không sao đâu.”
Tôi nghi hoặc nhìn anh.
“Bùi Lẫm là ai?”
Anh cười khẽ: “Chó của chị em.”
Tôi càng bối rối.
Thịnh Dương giải thích: “Kẻ theo đuôi chị em đó.”
Tôi quay lại nhìn
thấy hai người lại hôn nhau.
Nguyễn Thư hình như không phản đối, tôi mới yên tâm.
Quay sang Thịnh Dương.
“Nãy anh nói gì? Em không nghe rõ.”
Khóe môi Thịnh Dương cong lên.
Cúi người xuống, mắt đen nhìn thẳng: “Anh nói, bảo bảo, anh cũng muốn hôn em.”
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 8
Chương 7
Chương 8
Chương 8
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook