Thầy thông linh

Chương 4

19/10/2025 08:25

Cũng vào ngày đó, vị thương gia giàu có đi uống rư/ợu khuya, lúc về nhất định tự lái xe nên gặp t/ai n/ạn, phải c/ắt c/ụt cả hai chân.

Từ đó trở đi, ông ta không chỉ mất đi đứa con mà còn mất luôn đôi chân.

Chuột lang thú trở về Quán Tường Lân, lòng đầy biết ơn người mẹ nhân loại. Nó báo đáp ân tình, giúp mẹ nhận được cổ phần công ty của thương gia, lại nhờ Bảo Bảo chăm sóc sức khỏe cho mẹ. Cuối cùng, nó còn lấy sổ tay của Bá Đô ra gạch gạch viết viết, chọn cho mẹ mười người đàn ông tốt thuộc các tuýp khác nhau!

Bá Đô nhìn vòng tròn chuột lang thú vẽ, lắp bắp: "Ít... ít... ít quá..."

Chuột lang thú nghe vậy liền nói: "Ít á? Vậy em chọn thêm mười mấy hai mươi người nữa!"

Bá Đô vội gi/ật lại cuốn sổ tay: "Í... ít thôi! Một... một tuần cũng không... không hết lượt!"

08.

Năm vạn lượt khách mỗi ngày thực sự là áp lực lớn với các tiểu thần tiên ở Quán Tường Lân.

Dù giờ họ đã rất nỗ lực học cách xử lý lời cầu nguyện của con người, nhưng đôi khi vẫn chưa thực sự thành thạo.

Ví dụ như tháng trước, có vận động viên đến cầu nguyện muốn giành quán quân.

Nhĩ Gia liền đan cho anh ta một chiếc mũ làm bằng hoa quế.

Lại có cô gái làm sáng tạo nghệ thuật ước muốn 'bùng n/ổ'.

Nhĩ Gia liền tặng cô ấy một chiếc bật lửa đã phát n/ổ.

Tôi phải chạy đôn chạy đáo thu hồi lại, bồi thường cho cô gái kia! Vận tài lộc, sức khỏe, sự nghiệp đều tăng điểm cho cô ấy!

Nhĩ Gia ngơ ngác cầm chiếc bật lửa hỏng hỏi tôi: "N/ổ với lửa, có đủ cả rồi mà?"

"..."

Rõ ràng mọi người vẫn chưa xử lý được những từ ngữ phức tạp.

Để đảm bảo không xảy ra sơ suất, tôi bàn với Phúc Lộc Tiên Quân: "Hai vạn là giới hạn của Quán Tường Lân chúng tôi!"

Phúc Lộc Tiên Quân nghiến răng: "Hai vạn rưỡi!"

Tôi: "Hai vạn một!"

Ông ta: "Hai vạn hai! Tôi sẽ xin cho các cậu nghỉ thêm một ngày mỗi tuần! Nghỉ cuối tuần! Xem đơn vị nào có chế độ như các cậu!"

Tôi giả vờ khó xử.

Phúc Lộc Tiên Quân không quan tâm, lôi hợp đồng ra bắt tôi ký kết.

Đợi khi mọi chuyện đã an bài, tôi mới dám để lộ hàm răng trắng đang giấu kín trong miệng.

Hê hê.

Tôi định thương lượng mức hai vạn rưỡi, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn!

Quả nhiên, trả giá phải ch/ặt đôi!

Phúc Lộc Tiên Quân ngây người nhìn tôi, tôi ôm ch/ặt hợp đồng bỏ chạy, vừa chạy vừa hét: "Ông đã ký rồi, không được hối h/ận đâu! Hồ Lô à, nhớ làm việc tốt, đừng quên xin cho bọn tôi nghỉ cuối tuần!"

09.

Có ngày nghỉ cuối tuần, các tiểu thần tiên càng thoải mái hơn!

Mỗi khi nghỉ ngơi, Bảo Bảo và Hoạ Hoạ đều xuống trần gian thăm mẹ nuôi.

Bá Đô và Nhĩ Gia không được con người nuôi dưỡng.

Tuy nhiên, họ cũng có sở thích riêng.

Nhĩ Gia cứ nghỉ là phi ra thảo nguyên, trở thành ngựa hoang tung vó!

Bá Đô biến thành cậu bé bốn năm tuổi, bảo tôi đóng vai phụ huynh đăng ký cho cậu lớp học phát âm chuẩn để sửa tật nói lắp.

Ngày kết thúc lớp học phát âm, giáo viên nói sẽ dẫn các cháu đi thực tế ở sở thú, phụ huynh quan tâm có thể đi cùng.

Bá Đô hy vọng tôi có thể tham gia khoảnh khắc quan trọng trong 'hổ sinh' của cậu, chụp ảnh lưu niệm.

Tôi đương nhiên sẵn lòng.

Trong sở thú, khi mọi người đến chuồng hổ, có vài em nhỏ khóc thét vì bị hổ gầm dọa.

Giáo viên đi cùng lo lắng Bá Đô cũng sợ, ân cần xoa đầu cậu bé, an ủi: "Đừng sợ nhé, hổ không ăn thịt người đâu."

Bá Đô gật đầu nghiêm túc: "Ừm, đúng là không ăn thịt người!"

Cô giáo cười, khen tôi: "Bá Đô là cậu bé bình tĩnh và dũng cảm lắm!"

Tôi đứng bên cạnh, nghẹn ngào, tắc lời, gượng cười.

Hổ là chúa tể muôn loài.

Bá Đô cấp độ này giống như xúc xích Shuanghui - Vua của các vị vua.

Muôn loài gặp cậu đều im bặt lạ thường.

Lúc ra khỏi thủy cung, người huấn luyện còn nói buổi biểu diễn hôm nay thành công chưa từng thấy, chưa bao giờ thấy các tiểu động vật hợp tác và nghe lời đến thế.

"..." Tôi tiếp tục đứng bên, nghẹn ngào, tắc lời, gượng cười.

Kỳ thực nhìn kỹ, chúng còn hơi r/un r/ẩy.

Sau khi tốt nghiệp lớp phát âm, vấn đề nói lắp của Bá Đô đã hoàn toàn được giải quyết!

Sau bữa ăn, hai chúng tôi vừa nhấm nháp đồ uống lạnh vừa tán gẫu.

Bá Đô hỏi tôi sao lại đến đây.

Tôi cố nhớ lại, trả lời: "Không nhớ rõ lắm. Sau khi xuống địa phủ, tôi liên tục tham gia thi công chức thần tiên!"

Bá Đô chép miệng, hỏi: "Khoai sọ (烤柿), ngon không?"

Tôi bật cười, giải thích: "Thi cử (考试) là một hình thức tuyển chọn! Thi rất mệt, nhưng may là cuối cùng tôi đã 'lên bờ'!"

Bá Đô gật đầu: "Bá Đô hiểu! Nhiều người cầu Nhĩ Gia cho 'lên bờ'."

"Giống như cả đời họ ngâm trong nước. Lên được bờ này, lại có bờ khác. Không có điểm dừng, nhưng luôn phải lên bờ."

Tôi nhìn Bá Đô, khẽ mỉm cười.

Những đứa trẻ lông lá tâm tính thuần khiết, nên thứ người đời không thấu, chúng lại hiểu ngay.

Thấy tôi im lặng, Bá Đô hỏi: "Cư An, cậu còn đi tới bờ tiếp theo không?"

Tôi không biết.

Đời người ai cũng biết thần tiên tốt, chỉ có công danh không buông được!

Tướng soái xưa nay giờ ở đâu? Gò hoang cỏ phủ mồ hoang.

Đời người ai cũng biết thần tiên tốt, chỉ có vàng bạc không buông được!

Suốt ngày chỉ h/ận chưa đủ nhiều, đến khi nhiều rồi mắt đã nhắm.

Bá Đô dùng chân mèo vỗ vai tôi: "Cư An, bờ của chúng ta rất tốt, sóng yên biển lặng! Hoạ Hoạ, Bảo Bảo, Nhĩ Gia và Bá Đô, đều sẽ bảo vệ cậu!"

Tôi cúi đầu vào cổ áo lông của cậu, thì thầm: "Tốt quá, vậy mình dừng lại ở bờ này nhé."

10.

Sau khi Quán Tường Lân nổi tiếng, thành tích tăng vùn vụt.

Ngày nào cũng đông nghẹt người, hương khói một ngày nhiều hơn cả năm trước cộng lại.

Các tiểu thần tiên sau mỗi ngày làm việc, niềm vui lớn nhất là đếm hương khói rồi tính toán xem mình được bao nhiêu hoa hồng!

Bảo Bảo và Hoạ Hoạ tự bỏ tiền túi tăng phúc lộc thọ cho mẹ. Bá Đô lại đăng ký hai lớp năng khiếu, Nhĩ Gia vẫn thích thảo nguyên.

Thoáng chốc đã Trung thu, sum họp gia đình.

Bảo Bảo và Hoạ Hoạ đều xuống trần gian đón tết cùng mẹ.

Nhĩ Gia trên thảo nguyên quen được bạn phi nước đại, hẹn nhau so tài một trận.

Danh sách chương

4 chương
08/09/2025 21:31
0
19/10/2025 08:25
0
19/10/2025 08:24
0
19/10/2025 08:22
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu