8

Sau 15 tiếng đồng hồ, tôi đã đến Florida.

Tôi không vội vã đi tìm David theo địa chỉ Vivian đưa mà thuê một suite khách sạn, vứt điện thoại lên đầu giường sạc pin.

Điện thoại vừa sạc đã tự khởi động, từng dòng tin nhắn liên tục hiện lên.

7h14 sáng, Hạ Chi nhắn cho tôi:

【Ánh dậy chưa? Anh hầm canh sườn sắp xong rồi.】

【Ảnh】

7h22, Hạ Chi: 【Anh đang đợi em trước cửa.】

7h24, 【Vẫn chưa dậy à?】

8h, 【Ánh?】

Sau tin nhắn này là một cuộc gọi, lúc đó tôi đang ngủ trên máy bay, điện thoại tắt ng/uồn nên đương nhiên không nghe được.

Hạ Chi: 【Em có ổn không Ánh?】

【Anh rất lo cho em.】

【Lần trước em để chìa khóa nhà anh...】

【Ánh, anh vào nhé.】

【Anh có việc phải đi, để canh ở đây rồi về.】

8h10, Hạ Chi: 【Ánh, em không có nhà, đi đâu thế?】

Sau đó cứ 20 phút lại có một tin nhắn gửi đến.

Tôi nhìn Hạ Chi diễn kịch một mình mà buồn cười, ngón tay gõ lách cách trên màn hình nhưng không hồi âm.

Hạ Chi nhanh chóng nhận ra dòng chữ 【Đang soạn tin...】.

【Ánh? Em đi đâu thế, anh lo quá.】

Tôi: 【Có việc ra ngoài, đừng lo.】

Giọng điệu lạnh nhạt.

Bên kia màn hình im lặng, sau hồi chờ đợi của tôi mới từ từ gõ trả lời: 【Vậy tối nay có về không?】

【Không về.】

Tiếng chuông cửa vang lên, tôi xỏ đôi dép lê vừa đi ra mở cửa vừa nhắn: 【Canh sườn anh uống đi, bồi bổ cho khỏe.】

Hạ Chi: 【...】

Nhìn biệt danh 【Người hàng xóm tốt bụng 108cm vòng 1】 chuyển thành 【Đang soạn tin...】 rồi lại trở về 【Người hàng xóm tốt bụng 108cm vòng 1】, tôi bật cười không kiềm được.

Khỏi cần nghĩ cũng biết lúc này Hạ Chi h/ận không thể túc trực trước cửa nhà tôi, may ra còn gặp được tôi lúc ra khỏi nhà, chứ không phải qua mấy dòng tin nhắn lạnh lùng thế này.

Dù đoán được tôi đã biết chuyện camera nhưng hắn không dám thừa nhận hay giải thích, lại còn giả vờ diễn trò thăm dò.

Tôi đoán từ khi Hạ Chi biết tin bọn kia bị lạc mất dấu, hắn đã thức trắng đêm. Vừa chờ đến sáng, tìm thời điểm thích hợp là vội vàng nhắn tin thăm dò.

Tiếc là lúc đó điện thoại tôi tắt ng/uồn, không trả lời được.

Mở cửa ra, nhân viên phục vụ khách sạn mặc veston đen trắng đứng ngoài cửa, nở nụ cười tươi như hoa.

"Thưa quý cô, trang phục của ngài."

Nhân viên đưa túi hàng hiệu sang trọng cho tôi rồi cúi người chào kiểu quý tộc.

Tôi cảm ơn lịch sự, rút vài tờ tiền boa rồi hỏi với nụ cười: "Anh có thể giúp tôi tìm hiểu về một người không?"

"Xin ngài cứ nói."

Nhân viên tóc vàng mắt xanh nhận tiền boa, thái độ càng thân thiện hơn.

Tôi: "Phiền anh tìm hiểu giúp một người đàn ông tên David Wilson. Tôi muốn biết lịch trình của anh ta tối nay."

"Ồ vâng, tôi sẽ cố gắng làm hài lòng ngài. Nhưng ngài biết đấy, nơi này rộng lớn thế nào, tôi không chắc có tìm được không... nhưng tôi sẽ cố."

Tôi nhận túi hàng hiệu, mỉm cười: "Cảm ơn."

9

Trong túi hàng hiệu là một chiếc váy dạ hội dài và một sợi dây chuyền.

Khách sạn này là một trong những biểu tượng nổi tiếng nhất ở Florida, dưới đại sảnh sang trọng là sò/ng b/ạc ngầm khiến người ta mê muội, phục vụ giới siêu giàu giải trí.

Địa chỉ của David ở Florida, hắn có thể đưa ra tiền đặt cọc thuê người, chắc đã cầm cố thứ gì đó. Mà khi tay c/ờ b/ạc có chút tiền dư, việc đầu tiên sẽ là nghĩ đến "gỡ gạc".

Nhà Hạ Chi giàu có, David dù là con riêng nhưng cha hắn đã để lại quỹ ủy thác thì bình thường không thể bỏ mặc hắn. Vậy nên mức sống của hắn chắc ở hàng công tử ăn chơi.

Việc tôi chọn khách sạn này không phải không có lý do.

Tối đến, nhân viên phục vụ mang tin tới: David thường ăn tối lúc 7h ở tầng ba, nửa tiếng sau sẽ xuống tầng hầm một "chơi trò chơi".

Tôi thay chiếc váy dạ hội dây đeo bằng lụa satin, xuất hiện đúng giờ ở sò/ng b/ạc ngầm.

Hình dáng David rất dễ nhận, tôi cầm ảnh Vivian gửi lướt qua sò/ng b/ạc, ngay lập tức nhìn thấy gã đàn ông áo quần nhếch nhác đang đỏ mắt vì c/ờ b/ạc.

"Số 8! Số 8! Ch*t ti/ệt!"

Gã đàn ông vừa vào nhưng đã thành thục tham gia, nhanh chóng thua sạch một khoản tiền lớn, tức gi/ận gi/ật cổ áo, ch/ửi thề.

Tôi kiên nhẫn đợi một lát, David nhanh chóng thua thêm mấy ván, số chip bên tay hắn dần vơi đi, tâm trạng càng thêm bực bội.

Tôi cầm ly rư/ợu bước tới, giả vờ tò mò: "Ở đây chơi trò gì thế?"

"Số chip của ngài không còn nhiều nhỉ."

David bực dọc ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt chợt dừng lại, lóe lên vẻ kinh ngạc.

"Muốn đ/á/nh một ván với tôi không?" Tôi cười tươi nhìn hắn, mười mấy chip trong tay được tôi tung lên nhẹ như đồ chơi.

David liếc nhìn thành tích thảm hại trên bàn, rồi nhìn khuôn mặt tôi, ánh mắt dừng lại ở nắm chip trong tay tôi, cười gằn: "Cô biết đấy, ở đây thua là mất hết, nước mắt chẳng ai thương đâu."

Tôi nhướng mày: "Sao anh chắc tôi sẽ thua?"

David cười khẩy, gọi nhân viên mở riêng một bàn.

Hắn ngâm mình trong sò/ng b/ạc đã lâu, hầu như có thể nhìn mặt đoán người.

Người phụ nữ trước mắt không phải tay c/ờ b/ạc, trong mắt cũng không có vẻ liều mạng của dân c/ờ b/ạc, chắc thấy hắn thua nhiều nên muốn thử vận may.

Ngốc nghếch.

Nhưng đúng là cơ hội để gỡ lại số tiền đã mất.

"Chơi gì?"

"Bài 21 điểm nhé?"

"Được."

Tôi thong thả ngồi xuống chiếc ghế nhân viên kéo ra, trên đầu đèn chùm pha lê bảy tám tầng lấp lánh rực rỡ. Người chia bài cúi mắt nửa vời, khóe miệng giữ nụ cười phân phát bài.

Vận may không mỉm cười với tôi, ngay ván đầu đã thua.

David ánh lên vẻ "đúng như dự đoán", nụ cười đầy ẩn ý: "Mở đầu định đoạt cả trận, thưa quý cô, lát nữa đừng để thua cả váy trên người."

Danh sách chương

5 chương
08/09/2025 21:31
0
08/09/2025 21:31
0
19/10/2025 08:22
0
19/10/2025 08:20
0
19/10/2025 08:18
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu