Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- hộ lý
- Chương 3
Tôi cẩn thận xếp tiền vào ví, mở máy tính điện thoại, gi/ật lấy tờ giấy xuất viện từ tay em trai rồi tính toán từng khoản một.
"Lần nhập viện này, sau khi trừ bảo hiểm, tổng hết mười hai triệu. Tiền thuê nhà ba trăm, tiền nấu ăn linh tinh cộng lại hết ba triệu; chăm sóc bà nội mười lăm ngày, tính ba trăm một ngày, trừ mấy ngày nghỉ lễ, phí chăm sóc ba triệu; tổng cộng mười tám nghìn ba trăm, trả tiền mặt hay quẹt thẻ?"
Em trai trợn mắt không tin nổi: "Bà nội nuôi chị từ bé, chị phụng dưỡng bà là đúng rồi còn gì? Sao chị lại dám đòi tính tiền?"
Bà nội ôm ng/ực gọi điện cho bố ngay: "Lo/ạn rồi, lo/ạn hết cả rồi! Đứa cháu gái này bà dùng không nổi, sắp xuất viện rồi còn lừa bà một vố. Thà để bộ xươ/ng già này ch*t trong viện cho xong."
Bố mẹ tới nơi, bà càng khóc to hơn, em trai càu nhàu: "Thực ra cũng chẳng có gì đâu, chỉ là bà lo em chưa cưới vợ, bảo đưa tiền bảo hiểm viện phí cho em thôi. Em đâu có đòi thật, chị gái lại nổi nóng."
"Chị ấy còn đòi tính ba trăm một ngày chăm bà, bảo em phải trả tiền công y tá, trách sao bà nội tức."
Nghe vậy tôi càng tức đi/ên: "Mày không đòi thật? Bà vừa nói cho mày, mày lập tức giấu tiền đi."
"Mấy năm nay mày đòi chưa đủ sao? Bảo hiểm tao đóng cho bà, mỗi tháng mày lãnh một triệu rưỡi, sống phây phây thế còn gì Chương Hựu?"
Bố gi/ận dữ đ/ập bàn: "Còn chưa đủ nh/ục nh/ã sao? Cãi nhau trong bệ/nh viện làm gì?"
"Kiều Lâm, tự con đòi chăm bà, giờ lại mất cân bằng à? Gây chuyện mà không gánh nổi hậu quả?"
Tôi hít sâu một hơi: "Đây không phải chuyện gánh hay không gánh!"
Màn kịch này kết thúc khi y tá mặt lạnh đến đuổi người.
Cuối cùng, hơn một vạn kia cũng chẳng ai đền cho tôi.
Trên đường về, bà nội dựa vào lòng em trai: "Bởi vậy người ta bảo con gái là đồ tốn tiền, gặp chuyện mới biết chỉ có con cháu trai mới đáng nương tựa."
Suốt chặng đường, mẹ chỉ khoanh tay ngồi im, thi thoảng liếc nhìn tôi với ánh mắt mỉa mai.
Tôi như nuốt cả củ nghệ đắng, từ trong ra ngoài đều thấm đẫm vị đắng chát, cố nén nỗi lòng cho đến khi đưa bà về nhà an ổn, bắt taxi về đến nhà mới bật khóc nức nở.
4
Tôi thực sự không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Tôi tự hỏi lòng mình có đ/au vì tiền không?
Không đ/au.
Những năm qua tôi đưa bà đi du lịch, m/ua ghế massage, đủ thứ đâu chỉ hơn một vạn.
Nhưng càng nghĩ tôi càng thấy tủi thân.
Từ nhỏ Chương Hựu đã được bố mẹ cưng chiều như con một.
Nhưng tôi cũng không thiệt thòi, tôi có tình thương của bà.
Nhưng lần nhập viện này, tôi mới vỡ lẽ rằng có thể bà đã nuôi tôi khôn lớn, nhưng giữa tôi và em trai, người bà yêu nhất mãi là nó.
Vậy tôi là gì?
Những chi tiết tôi cố tình lờ đi bỗng ùa về.
Khi đưa tôi về thành phố nhập học, bà lo lắng nhìn tôi: "Kiều Lâm, nông thôn khổ lắm, nhưng bà buộc phải đưa cháu về đây học. Cháu còn nhỏ thế này, biết làm sao."
Lúc đó tôi đang háo hức với cuộc sống thành thị, cười tươi rói:
"Bà lo xa quá, cháu về nhà mình mà, có phải ra trận đâu."
"Cháu là con ruột bố mẹ, mẹ nói rồi, khi về sẽ bù đắp cho cháu. Ngay cả Chương Hựu cũng phải xếp sau cháu, bà yên tâm đi!"
Bà lập tức nhíu mày, quát lớn: "Cháu nói bậy gì thế? Em cháu là con trai, làm sao mẹ cháu thương nó hơn cháu được."
"Sao không thể? Mẹ nói thế mà."
Bà bĩu môi: "Kiều Lâm, đến nước này bà không thể giấu cháu nữa."
"Cháu có biết lúc mới sinh, mẹ cháu định vứt cháu ra sau núi không? Bà xót cháu quá nên bế về nuôi đấy."
"Mấy năm nay, có thấy bà ấy gọi điện hỏi thăm cháu không? Gặp mặt cháu chỉ làm bộ, sợ cháu h/ận thôi."
"Đồ ngốc, nếu tin lời bà ấy thì cháu ng/u lắm. Không được, cháu còn nhỏ thế này, rơi vào tay bà ấy thì sao? Theo bà, tốt nhất là cháu ở nội trú."
......
Về đến nhà bố mẹ, bà tuyên bố dứt khoát: "Kiều Lâm nói rồi, nếu không cho cháu ở nội trú thì cháu nhất định không về."
Khi mẹ tới ký túc xá dọn giường cho tôi, bà buồn bã nói: "Kiều Lâm, con không thể cho mẹ cơ hội chuộc lỗi sao? Hồi đó mẹ bất đắc dĩ lắm, mẹ yêu con mà, thật mà."
"Mẹ không biết con thích gì, cứ theo sở thích mấy bé gái rồi sơn tường hồng, m/ua giường công chúa, sao con lại đòi ở nội trú?"
Lúc đó tôi tin chắc bà đang khéo léo dối trá, mặt lạnh đuổi bà đi còn m/ắng bà giả tạo.
Hôm đó, dáng mẹ rời khỏi ký túc xá thoáng chùi nước mắt.
Tôi không kìm được nữa, lái xe thẳng đến nhà mẹ.
Suốt quãng đường, hình ảnh mẹ lúc nhỏ đứng xa xa vẫy tôi hiện về.
Hồi cấp hai, bà lẽo đẽo theo sau, rụt rè muốn tỏ ra tốt với tôi.
Khi biết tôi m/ua đồ cho bà nội, đưa bà đi chơi, vẻ mặt mỉa mai của mẹ, cùng nụ cười thoáng trên môi mẹ hôm trước.
Khi xe dừng trước cổng nhà mẹ, nhìn những khóm mộc hương nở rộ trước hiên, tôi bỗng thấy h/oảng s/ợ.
Tôi do dự mãi không dám xuống xe, không dám đối diện sự thật.
Tôi sợ những gì nuôi dưỡng tuổi thơ mình chỉ là ảo ảnh.
Đang định quay xe thì mẹ từ ngoài về trông thấy.
Bà cười chua chát: "Gió nào đưa con tới đây?"
6
Căn nhà mẹ dưỡng già này xa lạ với tôi.
Những năm qua, tôi hầu như chỉ về nhà bà nội.
Tôi ngồi bó gối trên sofa: "Mẹ, sao hồi xưa mẹ đưa con về cho bà? Nếu mẹ trọng nam kh/inh nữ, không thương con, sao hồi cấp hai mẹ lại tỏ ra quan tâm? Mẹ sợ già không ai chăm nên dùng chút tình thương trói buộc con à?"
Mắt mẹ đỏ hoe: "Con q/uỷ già ấy nói thế với con à?"
Bà không nói thế, nhưng kể cho tôi nghe vô số ví dụ tương tự.
Những đứa con gái bị đối xử tệ hồi nhỏ, lớn lên bố mẹ muốn nhờ vả, bèn cho chút hơi ấm để trói buộc chúng.
Chương 14
Chương 15
Chương 19
Chương 7
Chương 6
Chương 7
Chương 10
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook