Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi thở dài: "Nhân tiện, ngày mai anh có đến không?".
Lục Cẩn Ngôn trả lời nhạt nhẽo: "Có cuộc họp".
Tôi hạ giọng lạnh lùng: "Vậy ít nhất anh cũng chuẩn bị một món quà chứ?".
Lục Cẩn Ngôn gật đầu đầy suy tư, bất ngờ hỏi: "Sao em đột nhiên đối xử tốt với nó thế?".
Tim tôi đ/ập thình thịch.
Lẽ nào lại nói rằng tôi biết sau này con trai anh sẽ trở thành đại lão phản diện, giờ ôm đùi thì có lợi hơn?
"Nó là đứa trẻ ngoan, xứng đáng được đối xử tốt".
Lục Cẩn Ngôn nhìn tôi một cái thật sâu, không nói thêm gì nữa.
Sáng hôm sau, tôi đẩy cửa phòng Lục Tử Du.
"Chúc mừng sinh nhật!".
Tôi cất cao giọng hát bài chúc mừng sinh nhật.
Lục Tử Du chui ra từ chăn, tóc rối bù, ngơ ngác hỏi: "Hôm nay là sinh nhật cháu?".
"Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật lần thứ bảy của cháu đó!".
Lục Tử Du đờ đẫn nhìn tôi, mắt đột nhiên đỏ hoe.
Tôi vội chụp ảnh: "Cười lên nào!".
Lục Tử Du khẽ nói: "Cảm ơn cô".
"Khoan cảm ơn vội, mới chỉ bắt đầu thôi!".
Tôi cười bí ẩn.
"Mặc đồ xong xuống nhà đi, có điều bất ngờ đấy!".
Lục Tử Du đứng giữa phòng khách được trang trí lộng lẫy, miệng há hốc hình chữ O.
Đèn chiếu ngân hà phủ lên trần nhà, bóng bay hình hành tinh bay lơ lửng khắp nơi, trên bàn là chiếc bánh sinh nhật ba tầng chủ đề vũ trụ.
"Cháu có thích không?" Tôi hỏi đầy mong đợi.
Cậu bé gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh như chứa đầy sao trời.
Chuông cửa vang lên, các bạn học của cậu lần lượt đến, tay ai nấy đều cầm quà.
Lục Tử Du đứng co ro bên tôi, rõ ràng chưa quen với việc trở thành trung tâm chú ý.
"Đi chơi với các bạn đi". Tôi nhẹ nhàng đẩy cậu về phía trước.
Nhìn cậu chơi trò chơi bàn chủ đề hành tinh cùng các bạn, cười tít cả mắt, tôi mỉm cười mãn nguyện.
Khi bữa tiệc diễn ra được nửa chừng, lũ trẻ đang giúp nhau mở quà.
Tôi bê ra đĩa bánh quy tiểu hành tinh tự tay làm.
Đột nhiên, phòng khách im phăng phắc, tất cả trẻ con đều nhìn về phía sau lưng tôi.
Lục Cẩn Ngôn đã về, trên tay cầm một chiếc hộp.
"Ba?" Giọng Lục Tử Du run run.
Lục Cẩn Ngôn đưa hộp cho con trai: "Chúc mừng sinh nhật".
Lục Tử Du cẩn thận mở hộp quà.
Bên trong là một chiếc kính thiên văn chuyên nghiệp.
"Cảm ơn ba!" Cậu nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Lục Cẩn Ngôn gật đầu, lùi vào góc phòng.
Anh như một người ngoài cuộc, lặng lẽ ngắm nhìn con trai vui đùa cùng bạn bè.
Sau khi tiệc tàn, tiễn hết khách khứa, Lục Tử Du vẫn ôm khư khư chiếc kính thiên văn.
"Đến giờ chuẩn bị bữa tối rồi".
Tôi vỗ tay.
"Hôm nay thọ tinh làm chủ, cháu muốn ăn gì?".
"Chúng ta có thể ăn lẩu được không ạ?" Cậu hỏi đầy hi vọng.
"Tất nhiên rồi!".
Tôi nhìn sang Lục Cẩn Ngôn.
"Anh thì sao? Cùng ăn chứ?".
Anh ta gật đầu.
Tôi đứng dậy: "Nhưng cần người phụ chuẩn bị nguyên liệu, Tử Du, vào bếp giúp cô nào".
Lục Tử Du ngoan ngoãn đi theo.
Lục Cẩn Ngôn do dự một chút, cũng cởi áo vest theo vào.
"Đầu tiên là rửa rau".
Tôi đưa cho Lục Tử Du một giỏ rau xanh.
"Cháu phụ trách việc này".
"Còn tôi?" Lục Cẩn Ngôn hỏi.
Tôi nhướng mày: "Anh biết nấu ăn không?".
"Không".
"Vậy thì... xếp đồ ăn ra đĩa vậy".
Nguyên liệu trong nhà vô cùng phong phú, quản gia hàng ngày đều bổ sung đồ tươi vào tủ lạnh.
Tôi nhìn miếng bò wagyu vận chuyển tươi sáng nay mà nuốt nước miếng.
Giàu có thật tuyệt.
Nếu không phải để vun đắp tình cảm với Lục Tử Du, tôi đã chẳng tự nấu ăn làm gì.
Đầu bếp trong nhà đạt chuẩn Michelin 3 sao cơ mà.
Quyết định rồi, vài ngày nữa tôi sẽ bắt đầu hưởng thụ.
Sau bữa tối, tôi giúp Lục Tử Du sắp xếp quà.
Cậu bất ngờ hỏi: "Sao cô đối xử tốt với cháu thế?".
Tôi dừng tay: "Vì cháu là đứa trẻ đặc biệt, xứng đáng được yêu thương".
Lục Tử Du cúi đầu nghịch ngón tay: "Nhưng... cháu không phải con ruột cô".
"Thì sao nào?".
Tôi xoa đầu cậu bé.
"Tình cảm không nằm ở huyết thống, mà ở chỗ này".
Tôi chạm nhẹ vào ng/ực cậu.
Lục Tử Du im lặng giây lát, bất ngờ lao vào ôm tôi, mặt nhỏi vào vai tôi: "Cảm ơn mẹ".
Tôi ôm ch/ặt cậu: "Không có gì đâu, con yêu".
Ngoài cửa vang lên tiếng động khẽ, tôi ngẩng lên thấy bóng lưng Lục Cẩn Ngôn vội vã rời đi.
Hôm đó, đang bơi trong biệt thự thì giáo viên chủ nhiệm gọi điện báo Lục Tử Du đ/á/nh nhau ở trường, cần phụ huynh đến giải quyết.
Tôi tới trường, thấy Lục Tử Du cúi đầu đứng đó, mắt đỏ hoe.
"Con đ/á/nh nhau?".
Lục Tử Du cúi đầu im lặng.
Tôi thấy khớp ngón tay cậu đỏ ửng, trên mặt có một vết cào.
Xem ra đ/á/nh nhau khá dữ.
Một cậu bé m/ập mạp đang khóc lóc, mẹ cậu ta đứng bên cạnh trợn mắt.
"Chuyện gì xảy ra?" Tôi hỏi giáo viên chủ nhiệm.
"Lục Tử Du đ/á/nh Lý Minh Duệ".
Giáo viên thở dài.
"Dù Lý Minh Duệ bình thường có nghịch ngợm, nhưng đ/á/nh nhau là không đúng".
"Nghịch ngợm?".
Tôi cười lạnh.
"Có phải nó lại nói Tử Du không có mẹ hay gì đấy không?".
Đây là tình tiết trong truyện, Lục Tử Du thường xuyên bị b/ắt n/ạt.
Giáo viên ngạc nhiên: "Sao chị biết?".
Tôi cúi xuống hỏi Lục Tử Du: "Có phải vậy không?".
Cậu gật đầu, khẽ nói: "Nó bảo cô... không phải mẹ đẻ cháu, nói cháu là đứa trẻ hoang không ai thèm nhận. Cháu bảo nó đừng nói nữa, nó vẫn tiếp tục... nên cháu đ/á/nh nó".
Tôi đứng thẳng dậy nói với phụ huynh kia: "Con trai chị không phải lần đầu tiên b/ắt n/ạt con tôi bằng lời lẽ. Chuyện hôm nay, tôi cho rằng Tử Du làm đúng".
"Cái gì?".
Người mẹ kia thét lên.
"Con trai chị đ/á/nh người mà còn có lý à?".
"Chỉ là tự vệ thôi".
Tôi lạnh lùng đáp, quay sang giáo viên.
"Nếu sau này còn học sinh nào á/c ý công kích Tử Du, tôi sẽ khiếu nại thẳng lên Sở Giáo dục về việc nhà trường thiếu trách nhiệm, rõ chưa?".
Giáo viên chủ nhiệm bị khí thế của tôi làm cho kh/iếp s/ợ, gật đầu lia lịa.
"Đi thôi con".
Tôi nắm tay Lục Tử Du.
"Đợi đã!".
Người mẹ kia không chịu buông tha.
"Thế là xong sao? Con trai chị đ/á/nh con tôi bị thương rồi!".
Tôi quay lại, lạnh lùng nhìn bà ta: "Chị có ý kiến thì tìm Lục Cẩn Ngôn mà nói, tôi tin chị biết thân phận của anh ấy".
Người phụ nữ lập tức như bị bóp cổ, im bặt.
Dù Lục Cẩn Ngôn không làm tròn bổn phận, nhưng danh tiếng của anh ta thật sự rất hữu dụng.
Suốt đường về, Lục Tử Du đều nắm ch/ặt tay tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook