Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Hứa Tiêu Tiêu đã chi tổng cộng: 50.275 đồng!
Không khí phòng xử án tràn ngập tiếng xì xào bàn tán, mọi người chăm chú nhìn vào màn hình đếm từng con số, sợ hãi mình đếm nhầm!
Mẹ tôi bất ngờ đứng phắt dậy, chỉ tay vào hóa đơn trên màn hình gào lên đầy bất mãn:
"Không thể nào! Tao nhớ rõ hồi Hứa Tiêu Tiêu học cấp ba phải phẫu thuật c/ắt sỏi mật, tốn gần 20.000 đồng, sao trên này không ghi!"
11
Hệ thống quả thực quá uy quyền!
Nó trích xuất cảnh quay giám sát từ lần tôi nhập viện năm ấy.
Trong khung hình, tôi quằn quại trên giường bệ/nh vì đ/au đớn. Bố mẹ tôi xông vào phòng liền trút một trận m/ắng nhiếc:
"Đồ vận đen! Nuôi ba đứa con ăn học đã đủ mệt rồi, giờ còn phải tốn tiền chữa bệ/nh cho mày nữa!"
Cảnh quay chuyển sang văn phòng bác sĩ, mẹ hỏi liệu bệ/nh có ảnh hưởng cuộc sống sau này không, họ muốn bỏ điều trị.
Vị bác sĩ nhìn bà với ánh mắt khó hiểu, giải thích đây chỉ là ca tiểu phẫu đơn giản, sao lại nói tới chuyện bỏ trị!
Mẹ mặt đen như mực quay về phòng bệ/nh, ném lọ th/uốc giảm đ/au vào người tôi: "Uống tạm th/uốc cho đỡ đi, có ch*t đâu mà đòi mổ x/ẻ!"
Bằng chút sức lực cuối cùng, giữa mồ hôi lạnh và nước mắt, tôi r/un r/ẩy ký vào giấy v/ay n/ợ và bản cam kết. Chỉ khi đó mẹ mới lầm bầm ch/ửi rủa đi đóng viện phí.
Khoản tiền ấy, tôi đã trả hết từ năm hai đại học bằng tiền làm thêm và học bổng.
Mẹ tái mặt nhìn cảnh quay hệ thống chiếu lại, nghiến răng ken két:
"Sao thì sao? Tao đẻ ra nó, cho nó cái mạng sống này cơ mà!"
Dì hai đứng dậy đầu tiên bênh vực mẹ:
"Đúng đấy! Mẹ mày cho mày sự sống, thứ bao nhiêu tiền cũng không m/ua được! Hơn nữa còn cho mày học đại học, bao nhiêu con gái bằng tuổi mày đã phải đổi lấy sính lễ rồi!"
Tôi bật cười.
Chẳng ai được chọn nơi mình sinh ra. Nếu có thể, tôi ước mình chưa từng tồn tại.
"Mặc kệ! Hôm nay tao nhất định phải hủy cái hệ thống quái q/uỷ này!"
Tiếng gầm thét của mẹ vang lên, hệ thống lập tức báo động:
[Cảnh báo! Cảnh báo! Cảnh báo!]
[Do chủ thể cưỡ/ng ch/ế hủy bỏ, kích hoạt hệ thống ẩn: Đại phán quyết gia đình Tình thân AA!]
[50 thành viên tham gia bỏ phiếu đã bị ràng buộc toàn bộ với hệ thống!]
12
Theo tiếng cảnh báo, màn hình lần lượt phơi bày những bất công họ hàng từng gây ra cho tôi!
Tết đến, bao lì xì nhà nào cũng chỉ chuẩn bị hai phong - anh cả và em trai mỗi đứa một cái, duy nhất tôi trắng tay.
Quà cáp những dịp hiếu hỉ, họ luôn m/ua cho hai anh em, chẳng bao giờ có phần tôi.
Đi ăn nhà hàng, họ nhớ rõ món anh cả thích, món em trai gh/ét, nhưng chẳng ai thèm hỏi tôi muốn ăn gì.
Lọ hoa vỡ, phòng khách bừa bộn, đồ điện hư hỏng - bất kể có thấy hay không, chỉ cần tôi có mặt thì mọi lỗi đều đổ lên đầu tôi.
Họ hết lời khen ngợi hai anh em dù thật lòng hay giả tạo, nhưng luôn lấy tôi làm đối chứng để chê bai mỉa mai.
Từng sự việc lần lượt hiện lên, cả phòng xử án ch*t lặng.
Những thiên vị và định kiến giờ đây đã được định lượng. Hệ thống nhanh chóng tính toán số tiền bồi thường mà các họ hàng phải trả cho tôi!
Dì hai: 83.000 đồng.
Bác lớn: 64.200 đồng.
Cậu út: 24.100 đồng
...
Ngoại trừ chị họ, tất cả họ hàng đều phải bồi thường cho tôi ít nhiều.
Cả tòa án ồn ào như ong vỡ tổ, tiếng tranh cãi, ch/ửi rủa, bàn tán không ngớt.
Giọng nói máy móc của hệ thống lại vang lên:
"Kết toán hoàn tất. Yêu cầu các vị có mặt chi trả số tiền tương ứng cho cô Hứa Tiêu Tiêu. Nếu không hoàn thành, hệ thống sẽ tự động khấu trừ."
"Tiền này không trả được không? Đây là chuyện riêng nhà người ta, sao lại kéo chúng tôi vào? Tôi khiếu nại!"
Hệ thống lạnh lùng bổ sung: "Nếu c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ với gia đình họ Hứa ngay bây giờ, khoản bồi thường sẽ tự động chuyển cho bố mẹ Hứa đảm nhận."
Dì hai nhảy dựng lên đầu tiên:
"Tôi đoạn tuyệt với nhà này! Cam đoan già ch*t không qua lại!"
Nói rồi bà ta chạy khỏi tòa án như trốn lửa.
Theo gương dì hai, bác lớn, cậu út, thím hai - những người phải bồi thường nhiều - đều lập tức c/ắt đ/ứt với gia đình tôi.
Một vài người còn lương tri như anh họ, dì nhỏ chuyển khoản bồi thường cho tôi kèm dòng nhắn "Xin lỗi".
Nhìn những dòng tiền chuyển đến cùng vài lời xin lỗi muộn màng,
Tôi không rơi nổi một giọt nước mắt.
13
Bước ra khỏi tòa án, tôi ôm chầm lấy chị họ, giọng nghẹn ngào:
"Chị, cảm ơn chị nhiều lắm!"
Có quá nhiều điều tôi muốn cảm ơn chị ấy.
Từ nhỏ chị đã đối xử tốt với tôi, lại thông minh lanh lợi, là vị c/ứu tinh duy nhất của tôi!
Hôm mẹ ép tôi đóng tiền viện phí cho bố, tôi nhắn tin cho chị. Chị chẳng hỏi gì liền chuyển ngay 3.000 đồng.
Chị là người duy nhất trong họ hàng hỏi thăm tôi hồi phục sau mổ thế nào.
Thuở nhỏ cũng chính chị nói với tôi: Muốn thoát khỏi đây, nhất định phải học thật giỏi, thi đỗ đại học.
Chị họ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
"Chị hiểu mà! Chị hiểu hết! Girls help girls!"
Đúng vậy, dù thành công như chị, vẫn không thể trở thành niềm kiêu hãnh của dì hai.
Dì hai và mẹ tôi là cùng một giuộc - những người trọng nam kh/inh nữ đến cực đoan.
Khác biệt duy nhất là mẹ tôi có hai con trai, còn dì hai sinh ba cô con gái.
Dì đặt tên chị là Chu Điện Đệ (Chu Mong Em Trai). Sau khi thi đỗ đại học, chị đổi tên thành Chu Duyệt Ninh (Chu Vui Vẻ An Yên).
Chị tốt nghiệp đúng thời kỳ hoàng kim của các tập đoàn lớn, leo lên vị trí quản lý cấp trung rồi tự khởi nghiệp. Giờ chị là bà chủ công ty truyền thông.
Nhưng thành công ấy vẫn không giúp chị thoát kiếp làm "túi m/áu" cho cả họ.
Dì hai sống nhờ cuộc sống sung túc chị mang lại, nhưng suốt ngày đem tư tưởng đ/ộc hại áp đặt lên chị.
Với dì, thành công của con gái là phải sinh được con trai - đứa cháu ngoại mang họ Chu để "nối dõi tông đường".
"Cùng là phụ nữ, thế mà những người mẹ lại mang đầy á/c cảm và chiếm hữu ích kỷ nhất với chính con gái ruột mình."
"Chị cũng từng không hiểu nổi. Nhưng giờ chị biết, vấn đề không bao giờ nằm ở chúng ta."
"Tiêu Tiêu à, giúp em cũng là giúp chính chị!"
"Thật sự cảm ơn chị!" Tôi ôm ch/ặt lấy chị, nước mắt cuối cùng cũng tuôn rơi như mưa.
Chương 6
Chương 6
Chương 9
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 10
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook