Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Thật là đ/áng s/ợ. Dù tôi đã vung tay đi/ên cuồ/ng, con sâu bướm vẫn bám ch/ặt không nhúc nhích. Tôi nhìn xung quanh cầu c/ứu, nhưng các bạn nữ cũng sợ hãi không dám giúp. Còn các nam sinh trong lớp thì chỉ biết cười nhạo: "Ha ha, Lương Đồng Đồng, cậu sợ cả con sâu à? Nhát gan thế, nhìn mãi rồi sẽ quen thôi!"
Tôi suýt khóc: "C/ứu với, ai giúp tôi bỏ nó đi... xin đó."
Một giọng nữ lạnh lùng vang lên phía sau: "Để tôi." Lương Tây Tây tóc buộc cao bước đến, mặt lạnh như tiền. "Giơ tay lên." Tôi vâng lời. Cô ấy dùng khăn giấy gắp phăng con sâu đi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, tưởng như được tái sinh.
Lương Tây Tây vứt giấy, quay lại nhìn tôi. Tôi tưởng cô ấy chờ lời cảm ơn, dù ngượng ngùng nhưng vẫn chuẩn bị nói: "Cảm..." - liền bị ngắt lời: "Không cần. Lần sau đừng bỏ sâu vào bàn tôi nữa, tôi không sợ đâu." Tôi đứng hình, mặt đỏ bừng bỏ chạy.
4
Trằn trọc ba đêm, tôi nghĩ cách trả đũa Lương Tây Tây. Phải cư/ớp thứ gì khiến cô ấy khóc mới được. À rồi! Sáng hôm sau, tôi đến lớp sớm nhất, lén lấy vở bài tập của cô ấy. Hôm qua tôi thấy cô ấy để lại lớp. Xong xuôi, tôi nhìn sang cuốn bài tập - loại sách đặc biệt của trường, không m/ua ngoài được. Nếu không có, cô ấy sẽ bị thầy m/ắng te tua!
Giấu hết đồ vào cặp, tôi nằm giả vờ ngủ. Khi lớp trưởng thu bài, Lương Tây Tây lục tung ngăn bàn: "Lạ thật, rõ ràng để ở đây mà...". Cuối cùng cô ấy bị ph/ạt đứng cuối lớp. Có lẽ chưa bao giờ bị nh/ục nh/ã thế, tai cô ấy đỏ lên. Tôi chợt thấy áy náy. Thôi... tiết thể dục mọi người xuống sân, mình sẽ trả lại vậy.
Vừa đặt đồ lên bàn Lương Tây Tây xong, cô ấy bất ngờ quay lại. Mắt đóng băng nhìn tôi: "Lương Đồng Đồng, sao cậu còn ở đây?" Tim tôi nhảy lên cổ họng: "Mắc mớ gì cậu!" - rồi ba chân bốn cẳng chuồn mất.
5
Cả lớp chọn người chạy 1000m nữ. Lương Tây Tây chạy nhanh nhất, tôi xếp thứ nhì - vì ngày nào cũng chạy bộ về nhà với khát khao vượt mặt cô ấy. Mọi người định cử Tây Tây, nhưng cô ấy ôm bụng môi tái nhợt. Tôi chợt nhớ hôm nay là ngày... đèn đỏ của cô ấy. Từng theo dõi nên tôi biết chu kỳ giữa tháng của cô ấy rất đều.
Các bạn gái thúc giục: "Tây Tây sao thế? Ngại gì chứ? Đây là vinh dự cho lớp mà!" Lương Tây Tây cắn môi định gật đầu, tôi đứng phắt dậy: "Đừng ép cô ấy, cô ấy đến kỳ rồi! Để tôi đi, giờ tôi chạy nhanh hơn cô ấy!"
Lương Tây Tây ngẩng lên, mắt đỏ hoe. Tôi sung sướng: Cuối cùng cũng cư/ớp được thứ của cô ấy rồi! Hẳn giờ cô ấy tức ch*t đi được.
Ngày hội thao, Lương Tây Tây ngồi khán đài nhìn tôi đoạt huy chương vàng. Bạn bè đưa nước, thầy cô khen ngợi. Chỉ mình cô ấy lẻ loi ngồi đó. Tôi lại thấy xót xa - mọi vinh quang trước giờ đều thuộc về cô ấy. Một tiểu thư quý tộc quen ngọt ngào như cô ấy sao chịu nổi khoảnh khắc này? Thôi thì... tặng lại huy chương cho cô ấy vậy, coi như bố thí!
Đang suy nghĩ, một bạn nữ đưa tôi hộp bánh: "Lương Đồng Đồng, có người nhờ tôi gửi cậu. Họ nói chúc mừng cậu đoạt giải và... cảm ơn cậu." Tôi ngớ người: "Cảm ơn tôi? Ai thế?" Cô bạn cười: "Tự nghĩ đi nhé!" rồi biến mất.
Mở hộp bánh, tôi gi/ật mình nhận ra chiếc bánh Napoleon này... hình như do ngoại làm. Lớp vỏ trên cùng được thay bằng sô cô la - ngày nhỏ sống ở nhà họ Lương, mỗi chiều cuối tuần ngoại đều làm bánh cho hai chị em tôi. Tôi từng thầm ước: "Giá lớp vỏ trên cùng là sô cô la thì hay biết mấy..." Từ đó về sau, chiếc bánh Napoleon của tôi luôn có phiên bản đặc biệt ấy.
Chớp mắt, tôi chợt hiểu: Người mang bánh này đến trường tặng tôi...
Chương 7
Chương 6
Chương 8
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook