Tôi mở hộp quăng bộ đồ vào người Thời Diệu.

"Mặc vào."

Đó là chiếc váy ngắn đính tua rua. Từng sợi tua bạc lấp lánh dưới ánh đèn mờ. Thời Diệu nắm ch/ặt bộ đồ, mắt cúi xuống. Anh tức gi/ận đến mức đỏ cả tai.

"Không đời nào."

Ba phút sau.

Anh đành mặc vào dưới sự ép buộc của tôi.

Chiếc váy quá ngắn.

Đôi chân anh lại quá dài. Chỉ cần bước vài bước nhẹ, những sợi tua rua đã đung đưa khắp nơi.

"Cầm tạ, ngồi lên sofa, giữ nguyên tư thế."

Thời Diệu dựa vào sofa, đôi chân dài thon thả ẩn hiện sau lớp tua rua, cánh tay trái nắm ch/ặt quả tạ lộ rõ sự căng thẳng. Đầu anh nghiêng sang một bên không thèm nhìn tôi, nửa bên cổ đỏ ửng. Ánh đèn mờ ảo, vẻ e lệ của mỹ nhân.

Tôi lấy cọ vẽ. Vẽ lâu rồi, cuối cùng cũng có cảnh tôi thích.

"Thời Diệu, em thật hợp làm người mẫu, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, cơ bắp rõ nét."

Thời Diệu không đáp. Nhưng tai càng đỏ hơn.

"Thời Diệu, dang chân ra chút, chỗ đó tối quá chị không thấy rõ."

Anh hơi cử động. Nhưng chưa đạt yêu cầu của tôi. Tôi đành tự tay chỉnh sửa. Đôi chân Thời Diệu thon dài nhưng không g/ầy guộc, toát lên sức mạnh cường tráng. Tôi sắp xếp từng sợi tua rua. Mắt anh khép hờ, bóng lông mi in trên gò má. Dù chỉ giữ tư thế tĩnh nhưng mồ hôi sau vận động vẫn chưa khô, Thời Diệu ngày càng nóng bừng. Hơi thở anh nhẹ nhưng không đều đặn.

Tôi chỉnh sửa một lúc rồi bất lực.

"Em căng thẳng cái gì thế?"

"Em không có."

Miệng nói không có nhưng giọng nói đã khàn đặc. Hơi thở cũng không còn kiềm chế. Nhận ra mình lộ bản chất, anh mím môi im bặt.

"Bảo không căng thẳng mà cứ động đậy, làm sao chị vẽ chuẩn được?"

Thời Diệu không nói gì, yết hầu lặng lẽ lướt qua. Một giọt mồ hôi từ mũi rơi xuống xươ/ng quai xanh. Anh như bừng tỉnh, buông thả quăng quả tạ xuống đứng dậy.

"Em đi tắm, chị nghỉ sớm đi."

Tôi nắm lấy cổ tay ướt đẫm mồ hôi kéo anh ngã ngửa vào sofa.

"Đêm khuya thế này, em có biết mình luôn làm ồn không?"

"Cái gì?"

Tôi lắc sợi xích trên cổ tay anh.

"Thứ này rất ồn, mà em còn lắc nhanh thế."

"Ân Họa, hay chị mở ra cho em."

"Không được, em chạy mất thì sao?"

Thời Diệu nhắm mắt, khóe mắt đỏ lên.

"Xích do chị trói, còn không cho chó gây tiếng động. Em là què hay phế rồi? Đời nào có đạo lý như chị."

"Không sao."

Tôi tháo chuỗi hạt đeo tay quăng cho anh.

"Chị có cách."

Thời Diệu ngơ ngác một lát. Khi hiểu ra, mắt anh mở to.

"Không được... ừm..."

Tôi đ/è Thời Diệu xuống sofa. Quan sát biểu cảm trên mặt anh. Anh ngửa người, tay che mắt trong tình trạng suy sụp. Môi hé mở thở ra hơi nóng hổi. Tôi cúi đầu trao đổi hơi ấm. Thời Diệu bị tôi hôn run lên bần bật. Ánh bạc trên váy tua rua không còn thuần khiết nữa.

Thời Diệu nắm lấy cổ tôi ép sâu vào nụ hôn. Anh khẽ cắn môi tôi khiến tôi bất ngờ. Vòng tay anh siết ch/ặt hơn. Sự căng thẳng và ẩm ướt ấy qua nhịp tim đồng điệu cuối cùng cũng truyền sang tôi.

9

"Trên cằm chị là gì thế?"

Câu hỏi của Thời Diệu phá vỡ bầu không khí nồng nàn. Tôi suy nghĩ. Hình như khi rời công quán, Giang Bùi đã cà khịa nói tôi vô tình rồi cắn một phát vào cằm.

"Muỗi đ/ốt đó mà."

Thời Diệu nhếch mép.

"Ừ, ai thèm quan tâm là muỗi hay thứ chó má gì cắn. Dù sao em cũng không quản được, chỉ cần chị đừng mang thứ bẩn thỉu về cho em là được. Thôi chị đi đi, em tắm ngủ đây."

Anh nghi ngờ tôi ra ngoài bừa bãi?

"Chí."

Tôi t/át nhẹ vào má Thời Diệu.

"Yên tâm đi, chị không hôn lung tung đâu. Dù có ngủ ch*t em thì em cũng ch*t vì kiệt sức chứ không phải bệ/nh tật đâu."

Thời Diệu xoa xoa vết t/át trên mặt.

"Tốt nhất chị nên giữ lời."

Khi đứng dậy đi tắm, anh khẽ mỉm cười.

...

Lúc ngủ, tôi chưa kịp nói gì thì Thời Diệu đã ngủ mất. Lúc ngủ anh không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, tóc mềm mượt, lông mi ngoan ngoãn rủ xuống. Trông rất dễ... ngủ. Một lúc sau tôi cũng buồn ngủ thiếp đi.

Sáng sớm, Thời Diệu lăn vào lòng tôi, tay đặt lên eo. Anh mơ màng mở mắt rồi lại rúc vào cổ tôi. Lầm bầm: "Tối nay mấy giờ đến, muộn quá em..." Chưa nói hết câu đã dừng bặt.

Tôi mỉm cười xoa đầu anh.

"Em đáng yêu quá."

Thời Diệu vội buông tay ra, giọng lạnh băng:

"Chị buông em ra."

Diệu nhi đáng yêu quá.

10

Buổi họp mặt gia tộc là hạn chót tôi phải về nhà. Tôi đặc biệt thay váy trắng, tóc xõa ngang vai. Bao năm nay, tôi đã chán ngấy những tranh cãi với họ.

Bố tôi khá hài lòng với ngoại hình của tôi. Người đàn ông khắc khổ xoay chuỗi hạt.

"A Họa, sao lần này về muộn thế?"

Đương nhiên tôi không nói là "mải chơi quên việc".

"Bố ơi, thời gian đủ dài mới có lợi cho sáng tác mà."

Ông gật đầu, cầm gậy bước lên cầu thang gỗ.

"Bắt con về đúng dịp gia tộc tụ họp là để con thăm hỏi các chú thím, tiện thể khoe thành quả sáng tác."

Bố tôi là người cực háo danh. Thăm hỏi chỉ là cớ, khoe khoang mới là thật. Các chú thím ngồi trên ghế gỗ, tôi chào hỏi xong liền sai người khiêng tranh lên. Bức tranh rất dài, người giúp việc từ từ mở ra. Một bức hải trình hùng vĩ hiện ra trước mắt mọi người. Bố tôi gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Đột nhiên, từ cuộn giấy rơi ra một thứ. Người giúp việc bên cạnh nhanh nhẹn nhặt lên.

"Là gì thế?"

"Là..."

Người giúp việc ấp úng.

"Đưa đây."

Bố tôi mở ra rồi đóng sầm lại, tờ giấy mỏng rơi xuống từ kẽ tay.

Danh sách chương

5 chương
08/09/2025 21:54
0
08/09/2025 21:54
0
19/10/2025 10:54
0
19/10/2025 10:52
0
19/10/2025 10:50
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu