Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi cũng học được bài học ấy, lần sau sẽ không tố cáo chị họ nữa. Nhưng sau hình ph/ạt, chị ấy đã gọi anh trai và hai đứa em trai tới. Ở trường, họ vây lấy tôi đ/á/nh đ/ập tà/n nh/ẫn. Hứa Tông Diên còn cảnh cáo: "Nếu còn dám mách lẻo Phương Ninh, tao sẽ bảo bà đuổi mày khỏi nhà, b/án lên núi làm vợ người ta!".
Tôi cắn ch/ặt môi, ôm đầu chịu đựng những cú đ/ấm đ/á. Ngọn lửa phẫn nộ trong lòng ch/áy âm ỉ, th/iêu rụi trái tim tôi. Không ai trong họ Hứa yêu thương tôi cả! Tôi không muốn làm người nhà họ Hứa nữa!
Vài ngày sau, tôi bỏ nhà ra đi. Tôi muốn sống trong trại trẻ mồ côi. Nhưng khi tìm được một trại, họ gọi cảnh sát rồi liên lạc với bố tôi. Cuối cùng tôi vẫn bị đưa về nhà họ Hứa. Hôm đó, tôi bị nhịn đói và ph/ạt quỳ suốt đêm trong nhà thờ họ. Sáng hôm sau, tôi lên cơn sốt cao.
Khi cơn sốt lui đi, tôi như kẻ mất trí nhớ, không bao giờ nhắc tới việc bị Hứa Phương Ninh và mấy đứa con trai b/ắt n/ạt nữa. Tôi cũng không "tố cáo" hành vi sai trái của Phương Ninh, muốn cô ta "tố giác" tôi thế nào cũng được. Tôi sống theo hình mẫu khiến bà nội hài lòng nhất: ngoan ngoãn vâng lời, tuân thủ gia quy, không tranh giành với đời.
Cứ thế chín năm trôi qua, chúng tôi đến tuổi vào cấp ba.
3.
Học lực tôi luôn đứng đầu, còn Hứa Phương Ninh dành năng lượng cho những bài học gia quy của bà nội, chỉ lẹt đẹt ở nhóm trên. May mắn cả hai đều đỗ vào trường cấp ba tốt nhất Giang Thành.
Kỳ nghỉ hè, chúng tôi bị giam lỏng trong nhà. Đã mười lăm tuổi, không được phép lộ mặt nơi đông người, không bước ra khỏi cổng nếu không có lệnh bà nội. Trong khi Hứa Tông Diên và Hứa Tông Thừa - con trai bác hai - đã bắt đầu yêu đương sớm.
Khi massage cho bà nội, tôi nghe bà chê bai bạn gái của họ: "Tuổi nhỏ đã không biết liêm sỉ, biết quyến rũ đàn ông rồi! Loại này đừng hòng bước chân vào nhà họ Hứa!".
Tôi giả vờ ngây thơ hỏi: "Bà ơi, thế khi anh Tông Diên họ đến tuổi cưới vợ...". Bà nội kh/inh khỉnh: "Giờ thích không có nghĩa sau này sẽ cưới. Để bà tìm cho Tông Diên, Tông Thừa mấy cô gái gia giáo. Dù sao giờ chơi bời cũng chẳng thiệt thòi gì.".
Nói rồi, bà đột nhiên ngoái lại liếc tôi: "Tiểu Huệ, mày ở nhà cho ngoan, tuyệt đối không được gặp đàn ông. Bà làm thế là tốt cho mày, hiểu không? Để mất danh tiếng thì ai thèm lấy?".
Tôi ngoan ngoãn cười đáp: "Cháu hiểu rồi ạ.". Bà nội gật đầu hài lòng: "Yên tâm, bà sẽ tìm được đám tốt cho mày và Phương Ninh.".
Mới mười lăm đã tính chuyện chồng con? Thật lố bịch! Nhưng tôi không để lộ cảm xúc, ngược lại còn tỏ vẻ mong đợi.
...
Hai ngày sau, có khách mang lễ vật hậu hĩnh tới nhà. Bà nội trang trọng mời họ vào phòng khách - nơi chỉ dành cho khách quý. Linh tính mách bảo điều chẳng lành, tôi xin phép được dâng trà.
Vị khách nhìn tôi đầy vẻ hài lòng: "Đây là Phương Ninh hay Tiểu Huệ?". Bà nội cười đáp: "Tiểu Huệ đấy. Phương Ninh trầm tính hơn chút, nhưng hai cháu đều tốt cả.".
Bà ta nắm tay tôi vuốt ve: "Tiểu Huệ xinh quá! Cháu trai nhà tôi gặp chắc mê tít, tiếc là giờ nó không ở đây...".
Tôi đứng tim, suýt nữa không giữ nổi nụ cười giả tạo. Hóa ra họ đang dạm ngõ cho tôi! Những lời nói sau đó tôi chẳng nhớ nổi, chỉ biết như cái x/á/c không h/ồn dâng trà. Bà nội còn bảo: "Trông cháu gái tôi mừng đến phát ngốc ấy!".
Không phải ngốc đâu, tôi muốn phát đi/ên lên ấy! Thế giới quan tôi học được từ trường lớp hoàn toàn đối lập với thứ bà nội gây dựng. Tôi không thể tưởng tượng nổi cuộc đời mình sẽ ra sao nếu thuận theo sự sắp đặt của bà!
Nhưng tôi không thể phản kháng trực tiếp. Tôi đã mang dấu ấn nhà họ Hứa, chẳng ai giúp đỡ tôi cả.
Tối đó, tôi chủ động phục dịch bà nội, vừa massage vừa khéo léo nhắc tới việc nhập học cấp ba: "Trường nhất bảo thành tích cháu tốt, sẽ cấp học bổng đấy! Thầy giáo nói sau này cháu có thể vào Thanh Bắc!".
Bà nội phì mũi: "Con gái học nhiều làm gì? Lấy chồng sớm lo việc gia đình mới là chính đạo.".
Tôi tỏ vẻ đồng tình: "Học đại học đúng là vô ích thật. Nhưng nếu vào được trường danh tiếng thì ít nhất chứng tỏ cháu ưu tú. Nhà nào muốn cưới cũng phải trả sính lễ cao hơn, sau này nói ra mặt mũi nhà mình cũng nở nang.".
Nghe tới sính lễ, bà không mấy quan tâm. Nhưng nhắc tới thể diện, bà chăm chú lắng nghe. Rõ ràng một cô gái tốt nghiệp cấp ba khác hẳn với người chỉ học hết cấp hai. Nếu đỗ vào đại học danh tiếng, đúng là sẽ khiến gia tộc nở mày nở mặt. Hơn nữa, kết hôn sớm nhất cũng phải đủ tuổi thành niên, không thì phạm pháp.
Bà nội suy nghĩ cả đêm, cuối cùng quyết định cho tôi và Hứa Phương Ninh tiếp tục học cấp ba. Đợi tốt nghiệp xong mới gả chồng.
Xoa ng/ực nhẹ nhõm, hòn đ/á trong lòng tạm thời hạ xuống. Đây là kết quả tốt nhất tôi có thể giành được.
4.
Ba năm cấp ba, tôi cắm đầu vào học. Và âm thầm chuẩn bị cho cuộc đào thoát sau ba năm nữa.
Bà nội quản lý chúng tôi cực kỳ nghiêm khắc. Ngay cả khi lên cấp ba, bà cũng không cho phép học tối mà phải về nhà ngay sau tan học để nghe giáo huấn. Bữa ăn ở căn-tin trường đều do bà quy định sẵn, chỉ phát tiền theo khẩu phần.
Tôi phải ăn bớt từ bữa trưa, nhịn một bữa tiết kiệm được mười tệ. Khi đói quá thì m/ua cái bánh bao lót dạ. Sợ Hứa Phương Ninh mách lẻo, tôi cố tránh giờ ăn của cô ta. Nếu lỡ gặp mặt, đành cắn răng m/ua một suất.
Ba năm trôi qua, tôi giấu rất khéo, Hứa Phương Ninh không phát hiện gì. Chỉ có điều cô ta b/éo tốt hồng hào, còn tôi g/ầy nhom, đành viện cớ "hấp thu kém không b/éo nổi".
Chương 6
Chương 6
Chương 9
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 10
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook