Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi trợn mắt nhìn, lãng phí lương thực là có tội đấy!
Diệu Tổ gào lên đầy tức gi/ận: "Ai dám đ/á/nh tao! Muốn ch*t à! Mẹ đâu rồi! Mẹ mau ra xem này, là Chiêu Đệ! Nó dám đ/á/nh tao cơ đấy!"
Chị gái khẽ cười lạnh lùng, lại giáng thêm một cú mạnh vào mông nó, âm thanh vang dội khắp phòng.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy chị gái lại có mặt hung dữ đến thế.
Diệu Tổ nằm dưới đất cũng sợ hãi trước biểu cảm của chị, mếu máo định khóc to nhưng ngay lập tức bị lời lẽ lạnh băng của chị gái ngắt lời.
"Khóc thì giải quyết được gì? Còn tưởng mẹ sẽ ra bảo vệ mày à? Mẹ giờ đang nằm dưới đất rồi, mày cứ việc xuống mà mách đi! Tao nói cho mày biết, mẹ trước khi đi đã dặn: Chị cả như mẹ, từ nay nhà này do tao quản. Mày mà dám hỗn láo với tao hay chị hai, hay tiếp tục cư/ớp đồ của bọn tao, chị sẽ khiến mày mười ngày không có cơm ăn!"
Diệu Tổ nuốt nước mắt vào, đứng dậy vênh mặt tỏ vẻ bất phục với chị.
Nhưng nó còn nhỏ, không cao bằng chị tôi, nhanh chóng tỏ ra sợ hãi.
Một lúc sau nó mới sực nhớ ra, lắp bắp hỏi: "Khoan... mày nói... mẹ... mất rồi?"
Tôi nhặt chiếc bát rơi dưới đất, xót xa nhìn đống thức ăn vương bẩn, định mang đi rửa rồi ăn thì chị gái lắc đầu: "Tiểu Nhiễn, đồ đã bẩn thì bỏ đi, từ nay chúng ta sẽ ăn ngon mỗi ngày."
Tôi nhìn đĩa thịt bị đổ vào thùng rác vẫn thấy tiếc nuối, liền trừng mắt với Diệu Tổ: "Mẹ mới ch/ôn xong, bọn tao tìm mày khắp nơi không thấy, mày lại đi đâu ăn chơi vậy?"
Có lẽ không thể chấp nhận sự thật mẹ đã qu/a đ/ời, Diệu Tổ ngã phịch xuống đất, lẩm bẩm: "Không thể nào, tháng trước bà còn khỏe, còn cho con tiền tiêu vặt... không thể nào..."
Chị gái ném chổi xuống đất rầm một tiếng, ngồi phịch xuống ghế nghiêm mặt nói: "Hứa Diệu Tổ! Mày chỉ biết hưởng thụ tình thương của mẹ, nhưng khi mẹ nằm viện mày chưa một lần thăm nom. Toàn tao và chị hai thay phiên chăm sóc. Mẹ đã thất vọng về mày lắm rồi! Trước khi đi, mẹ dặn từ nay tiền bạc và mọi việc trong nhà đều do tao quyết định. Mày muốn học thì học, không thì đi làm ki/ếm tiền. Nếu tiếp tục ăn chơi lêu lổng, tao sẽ không cho mày một xu. Chừng nào ch*t ngoài đường, tao sẽ đi thu x/á/c!"
Diệu Tổ trợn mắt gào lên: "Hứa Chiêu Đệ mày đi/ên rồi! Mẹ không đời nào đối xử với tao như thế!"
Chị gái đ/ập bàn đ/á/nh rầm, giọng đầy phẫn nộ: "Sao không thể? Hứa Diệu Tổ! Mày còn là người không? Trước khi mẹ mất không thấy mày đâu, mấy ngày trước tao và chị hai không báo mẹ sắp không qua khỏi à? Mày có để tâm không? Đồ vô lại bạc nghĩa! Có đứa con như mày ai chẳng đ/au lòng! Mày còn dám cãi à? Loại như mày, mẹ có làm m/a cũng muốn bắt mày đi theo, tin không!"
Vẻ mặt hiền lành thường ngày của chị giờ trở nên lạnh lùng đi/ên cuồ/ng, y hệt như mẹ tôi lúc quát m/ắng tôi ngày trước...
Diệu Tổ liếc nhìn bộ đồ tang bên cạnh, lại ngắm chị gái dữ tợn, sợ đến mức khóc òa lên, quỳ xuống lạy chị: "Mẹ... con sai rồi! Con xin lỗi mẹ! Con biết lỗi rồi!"
Chị gái giọng dịu xuống: "Từ nay có nghe lời chị cả không?"
"Dạ... dạ dạ..."
"Vậy giờ đi dọn bát đĩa trên bàn mang đi rửa."
Diệu Tổ không dám cãi lời, đứng dậy chùi nước mắt nước mũi rồi đi dọn dẹp.
Chị tôi nhìn theo bóng lưng nó, khẽ cười lạnh: "Đồ bạc nghĩa vô ơn, cuối cùng cũng đến ngày tao trị được mày."
Tôi kinh ngạc nhìn cảnh tượng ấy, chợt nhận ra định kiến trước đây về chị hoàn toàn sai lầm.
Đây nào phải kẻ ngốc? Rõ ràng là thiên tài!
9
Chị tôi đúng là thiên tài. Từ khi mẹ mất, dường như chị được khai thông nhị mạch, dần dần bộc lộ tài năng khiến tôi kinh ngạc.
Chị bất ngờ nghỉ việc ổn định ở nhà máy, bắt đầu dùng tay nghề của mình để b/án hàng ăn vặt.
Bà nội biết chuyện liền ch/ửi ầm lên: "Con gái lớn đầu rồi, công việc ổn định trong nhà máy không làm, lại ra đường b/án hàng lôi thôi gì thế! Mày làm được trò trống gì? Nh/ục nh/ã hết sức!"
Nhưng vốn là kẻ tham ăn, bà chạy đến nhà ch/ửi m/ắng, chị tôi lấy viên thịt nhét vào miệng bà. Mùi thơm khiến bà lập tức giơ ngón tay cái, đổi giọng ngay: "Chiêu Đệ, cháu có tay nghề này sao không nói sớm? Viên thịt này cháu làm hàng ngày à? Từ nay mỗi ngày mang cho bà vài viên nhé, ôi... dạo này bà yếu lắm, cần bồi bổ."
"Mang được ạ, mỗi viên 4 hào. Bà muốn ăn mấy viên thì trả tiền trước đi. Viên vừa rồi coi như cháu biếu bà." Chị giơ tay ra đòi tiền.
Bà lập tức chống nạnh m/ắng: "Đồ con gái bạc tình! Hồi nhỏ bà nuôi cháu lớn, không đòi tiền đã là may, ăn chút đồ của cháu mà còn đòi tiền à?!"
Tôi không nhịn được, nhíu mày nói: "Nhà cháu vốn không có tiền tiết kiệm, chị cháu m/ua nguyên liệu toàn bằng đồng lương ít ỏi. Ngày nào cũng dậy từ 4 giờ sáng nấu nướng, 6 giờ ra quán, ki/ếm từng xu bằng mồ hôi nước mắt. Bà ăn không như thế là muốn gi*t ch*t chị cháu à? Hay từ nay tiền học của Diệu Tổ bà lo?"
Bà định m/ắng tôi nhưng chợt ngoẹo cổ nhìn chị: "Từ nay bà cũng ra quán giúp cháu, cho bà ăn viên thịt nhé?"
Chị tôi cười, đồng ý ngay: "Được ạ, lúc đông khách cháu cũng cần người phụ. Sáng bà cứ qua luôn."
10
Gánh hàng ăn của chị tôi đông khách khác thường. Những hàng xóm ban đầu phản đối sau khi nếm thử đều bị chinh phục bởi tài nấu nướng của chị.
Thực ra chỉ là những món ăn sáng đơn giản nhưng ngày nào cũng đông nghịt khách, bận không kịp thở.
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook