Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Có một tấm lưới vô hình, nó bao trùm tất cả.
Nó đang ngăn cản bất kỳ ai tìm ki/ếm sự thật ấy.
Còn tôi, kẻ ngốc nghếch ấy, đã tự tay gửi lời chào vào trung tâm của tấm lưới này.
6
Ngày thứ ba bị đình chỉ công tác, tôi trở về quê nhà.
Đó là ngôi nhà cũ mấy chục năm, sau khi bà ngoại mất, nó cứ thế bỏ không.
Tôi cần một nơi để tĩnh tâm.
Và cũng cần tìm một thứ gì đó.
Bà ngoại tôi, bà từng là nghiên c/ứu viên của Đài thiên văn quốc gia.
Di vật bà để lại, ngoài mấy hộp sách, nhiều nhất chính là nhật ký công tác.
Cả thảy ba hộp lớn.
Tôi kéo những chiếc hộp ra phòng khách, lật từng quyển một.
Những cuốn nhật ký đều cùng kiểu dáng, bìa giấy da, in logo đài thiên văn.
Bên trong là nét chữ thanh tú, ngay ngắn của bà.
Phần lớn đều là những dữ liệu quan sát khô khan: tọa độ các thiên thể, phân tích quang phổ, cùng những công thức tính toán phức tạp.
Tôi không hiểu.
Nhưng vẫn kiên nhẫn lật từng trang.
Tôi không biết mình đang tìm ki/ếm điều gì.
Có lẽ, chỉ mong tìm được chút an ủi từ nét chữ của bà.
Khi lật đến hộp thứ hai, tôi tìm thấy một cuốn nhật ký khác biệt.
Bìa sách đã mòn rá/ch nhiều chỗ.
Tôi mở trang đầu tiên.
Ngày tháng ghi: 20 tháng 8 năm 1985.
Âm lịch mùng bảy tháng bảy.
Trang đó không có dữ liệu phức tạp, chỉ một dòng chữ:
"Sao Chức Nữ, nhận được tín hiệu xung có quy luật, nghi ngờ tồn tại sinh mệnh trí tuệ."
Hơi thở tôi nghẹn lại.
Tôi tiếp tục lật xem.
Từ năm 1985 trở đi, mỗi năm vào Thất tịch, bà đều dành nguyên một trang để ghi chép tín hiệu từ sao Chức Nữ.
Ghi chép của bà chi tiết hơn nhiều so với thỏa thuận bảo mật của công ty.
Biểu đồ sóng, tần số, cường độ, thời gian duy trì...
Bên cạnh ghi chép năm 1990, bà dùng bút đỏ viết một dòng chú thích.
"Nó đang hát."
Trong ghi chép năm 1995, bà viết:
"Tiếng hát ngày càng rõ, nó đang tiến lại gần. Hoặc là, chúng ta đang tiến lại gần nó."
Đến năm 2005, nét chữ bắt đầu trở nên cẩu thả, đầy bất an.
"Họ quyết định gọi nó là 'nhiễu động lực hấp dẫn thông thường', thỏa thuận bảo mật được thiết lập. Họ đang nói dối. Họ đang sợ hãi. Tôi cũng rất sợ."
Tôi lật từng trang, cảm giác như đang đi theo dấu chân bà ngoại, từng bước tiến về sự thật lạnh lẽo ấy.
Cuối cùng, tôi lật đến trang cuối cùng của nhật ký.
Trang đó, trống trơn.
Nhưng ở phía trên trang giấy, bà ngoại dùng nét bút như dồn hết sức lực, viết một dòng cảnh báo đỏ như m/áu.
Tựa như viết bằng m/áu.
"Chức Nữ không qua sông, chúng sinh an ổn."
"Đừng nghe, đừng nhìn, đừng hồi đáp."
7
"Đừng nghe, đừng nhìn, đừng hồi đáp."
Tôi nhai đi nhai lại chín chữ ấy.
Đừng nghe, là không được nghe tiếng hát kia.
Đừng nhìn, là không được quan sát nó.
Đừng hồi đáp...
Là không được phản hồi nó.
Mà tôi, cả ba điều cấm, đều phạm phải.
Đầu óc tôi hỗn lo/ạn.
Bà ngoại đã biết tất cả từ lâu, thậm chí bà có thể chính là người thiết lập thỏa thuận bảo mật.
Bà mang bí mật này xuống mồ.
Tại sao?
Tôi lật nhật ký ra mặt sau bìa.
Đó là bản đồ vẽ tay, khu vực ngoại ô thành phố chúng tôi.
Trên bản đồ, có một nơi được bà khoanh tròn màu đỏ.
Bên cạnh ghi ba chữ:
"Nhà máy Dệt Thiên Tơ".
Đây là nhà máy đã đóng cửa từ mấy chục năm trước, giờ chỉ còn hoang phế.
Dưới tên nhà máy, bà ngoại còn viết thêm hai dòng chữ nhỏ.
Nét chữ mờ nhạt, khó nhận ra.
Tôi đưa cuốn nhật ký dưới đèn, nheo mắt, mới đọc được.
Ghi rằng:
"Nơi tiếng vọng dày đặc nhất, tổ tơ."
8
Sau khi phản hồi tín hiệu của "Chức Nữ".
Thế giới của tôi bắt đầu trục trặc.
Đầu tiên là quần áo.
Tôi ngồi trên ghế sofa cũ nhà bà ngoại, cúi xuống nhìn đường may quần jean.
Sợi chỉ vàng thô.
Nó đang cử động.
Như một con sâu nhỏ, đang bò nhẹ trong lớp vải.
Tôi chớp mắt nhìn lại.
Nó đã đứng im, chỉ là đường chỉ may bình thường.
Hoa mắt rồi.
Tôi tự nhủ.
Tôi đứng dậy vào bếp, tự pha cho mình bát mì tôm.
Nước sôi đổ xuống, vắt mì trong bát tách ra.
Từng sợi mì trắng, cong cong.
Chúng cũng đang cử động.
Chúng không phải sợi mì.
Chúng là vô số con giun trắng, m/ập mạp, đang quằn quại trong nước sôi, duỗi thẳng.
Bụng tôi cồn lên.
Tôi lao đến bồn rửa, đổ nguyên bát mì vào đó.
Nhìn những "con giun" bị nước cuốn trôi xuống cống, tim tôi đ/ập thình thịch.
Là ảo giác.
Chắc chắn là ảo giác.
Tôi không nghỉ ngơi đủ, áp lực quá lớn.
Tôi cần ra ngoài đi dạo.
Tôi bỏ trốn khỏi ngôi nhà cũ, lên xe buýt về thành phố.
Trên xe không đông người.
Tôi tìm chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Một cụ già tóc bạc ngồi chéo phía trước.
Bà đeo kính lão, tay cầm hai que đan, đang đan chiếc áo len màu đỏ.
Một mũi, một sợi.
Động tác bà thuần thục.
Tôi nhìn cuộn len trong tay bà.
Màu đỏ tươi.
Không đúng.
Đó không phải len.
Là thứ gì đó... như sợi thịt.
Là mạch m/áu, là dây th/ần ki/nh, là cơ bắp bị kéo dài, xoắn lại.
Hai chiếc que đan kia, cũng không phải tre.
Là hai khúc xươ/ng người ngả vàng, còn đ/ốt xươ/ng.
Bà lão ngẩng đầu, cười với tôi.
Răng bà là những cây kim khâu.
Bà cúi xuống, tiếp tục đan.
Ngón tay bà khéo léo luồn những "sợi" đẫm m/áu kia, xuyên qua, móc nối...
Chiếc "áo len" đã thành hình.
Tôi có thể thấy nó đang đ/ập nhẹ.
Như một trái tim bị l/ột sống.
"Ọe..."
Tôi không nhịn được nữa, bụm miệng phát ra tiếng nôn khan.
Mọi người trên xe nhìn tôi.
Ánh mắt họ rất kỳ lạ.
Tôi không dám nhìn bà lão nữa.
Tôi lao đến cửa xe, bấm chuông xuống xe đi/ên cuồ/ng.
Xe chưa đến trạm.
Tài xế quát: "Làm gì đó! Chưa tới bến mà!"
"Tôi xuống xe! Mở cửa!" Tôi gần như gào lên.
Xe dừng.
Cửa mở, tôi lăn cả người xuống đường.
Tôi nôn thốc nôn tháo bên đường, đến khi trong bụng chẳng còn gì, chỉ toàn nước chua.
Ngẩng đầu lên, chiếc xe buýt đã đi xa.
Chương 7
Chương 6
Chương 11
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook