Ba Điều Kiện Để Vào Nhà Bạn Trai

Chương 2

19/10/2025 11:48

Mẹ tôi đúng là lo xa quá. Nhưng cũng may mà sớm nhận ra.

Người ta không những chẳng tốn kém gì, mà còn chẳng thèm để mắt tới tôi nữa.

4

Cả nhà họ Lưu như muốn n/ổ tung.

Họ dẫn ra vô số ví dụ để chứng minh mình không phải dân quê.

Bố Lưu Quân thậm chí còn lôi cả sổ hộ khẩu ra.

Tôi liếc qua rồi buông lời châm chọc:

"Nơi sinh và quê quán đều ghi là huyện, hóa ra thật sự là dân quê à."

"Cả dòng họ đều là dân quê nhé!"

Lưu Quân còn định giải thích, nhưng xe tôi gọi đã tới nơi, chẳng rảnh nghe hắn nói nhảm nữa.

"Các vị đã chẳng coi tôi ra gì, chắc món quà tôi mang tới cũng chẳng đáng giá, tôi xin mang về vậy."

Nói rồi tôi xách mấy hộp quà ở cửa, bước nhanh ra ngoài.

"Hoan Hoan, anh yêu em mà. Dù em là dân quê nhưng anh không hề coi thường em."

Lưu Quân chặn ở cửa, đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi chằm chằm như nhìn chó cưng.

Càng thấy gh/ét.

Chỗ khác tôi không rõ.

Nhưng ở quê tôi, người bình thường sẽ nói là "nông thôn" hoặc "làng xã".

"Dân quê" là từ mang nghĩa miệt thị, còn "đồ nhà quê" chính là câu ch/ửi.

"Nhưng tôi chê anh đấy!"

Lưu Quân lập tức sôi m/áu.

"Anh có nhà có xe, bố mẹ đều có bảo hiểm lương hưu. Anh còn chẳng chê em là dân quê, em lại đi chê anh?"

Hắn tỏ vẻ không thể hiểu nổi.

Tôi cũng chẳng hiểu nổi.

Sao con người lại có thể nghèo mà tự tin đến thế.

"Với đồng lương hưu ít ỏi của bố mẹ anh cộng thêm thu nhập còi cọc của anh, cả đời chắc chẳng m/ua nổi căn hộ ba phòng."

"Dân quê ít nhất còn có đất thổ cư, còn anh chỉ có mỗi chiếc xe tải cũ sắp thành sắt vụn."

"Ngay cả căn hộ tái định cư hai phòng cũng là của bố mẹ anh."

Nói đến đây, tôi vỗ vai Lưu Quân, thở dài n/ão nề:

"Xem tình nghĩa cũ, tôi khuyên anh lời chân thành: Gia đình các anh đến nhà tái định cư còn chật chội thế này thì đừng nên sinh con nữa."

"Vừa hại người ta, lại hại cả thế hệ sau."

"Cứ nhai đi nhai lại mấy từ nhà tái định cư, em thấy vui không?"

"Dù là nhà tái định cư nhưng cả nhà anh vẫn là hộ khẩu thành phố. Còn em nếu không lấy anh, cả đời vẫn chỉ là dân quê thôi."

Mặt Lưu Quân đỏ lừ lên trông thấy.

"Cũng không hẳn, biết đâu một ngày nào đó lại được như nhà anh, điền đền bù đấy."

Tôi làm bộ ngây thơ.

Mẹ Lưu Quân vẫn không ngừng ch/ửi bới, miệng không ngớt m/ắng "con nhà quê", "không ra thể thống gì".

Tôi cười lạnh: "Phải rồi, bàn về chuyện ra thể thống thì sao bằng bác được. B/éo như heo, gi*t thịt chắc cái bàn còn chẳng chứa nổi."

Mẹ Lưu Quân tức đi/ên, như con lợn rừng đi/ên cuồ/ng gầm gừ xông tới.

Tôi lập tức trừng mắt: "Bác dám đụng vào tôi, tôi đảm bảo kiện bác đến mức căn hộ tái định cư hai phòng này cũng không giữ nổi."

Bố Lưu Quân vội kéo vợ lại, làm bộ ra vẻ hòa giải:

"Tiểu Giang này, cháu sai rồi. Dì nhà bác tuy miệng lưỡi khó nghe nhưng bụng dạ tốt. Trước khi cháu đến, dì đã nói dù đã qua tháng Giêng nhưng đây là lần đầu cháu tới nhà, thế nào cũng phải đưa cháu phong bì 101 tệ."

Mẹ Lưu Quân nghe xong trợn mắt, gi/ận dữ véo một cái.

Bố Lưu Quân đ/au nhăn nhó, đ/á lại một phát.

Lưu Quân thở phào nhẹ nhõm, tay vô tình đặt lên eo tôi.

"Thôi nào, em hư như thế mà mẹ anh vẫn muốn đưa lì xì, chấp nhận em làm dâu tương lai. Em có nên đến xin lỗi mẹ chồng tương lai không?"

Tôi xoay người, vặn tay hắn ra sau lưng.

"Một trăm lẻ một nhiều quá, con nhà quê tôi không dám nhận. Giữ lại m/ua qu/an t/ài cho cả nhà đi!"

Lưu Quân đ/au rú lên.

Tôi đẩy hắn ra, xách đồ lên đường.

"Hoan Hoan, đừng đi mà..."

Lưu Quân gào thét đằng sau.

"Kệ nó đi! Nhà ta bé mọn, chứa nổi bà lớn nào đâu." Mẹ Lưu Quân giậm chân tức gi/ận.

Tôi dừng bước, quay lại, chậm rãi tiến về phía Lưu Quân.

"Hoan Hoan... anh biết mà..."

Không cho hắn nói hết, tôi móc túi lấy tờ 5 tệ ném thẳng vào mặt.

"Tiền trứng với cơm, phần thừa coi như chị thưởng cho màn trình diễn của cả nhà. Khá là buồn cười đấy, chuyến này không uổng phí."

5

Xe dừng trước tòa nhà công ty.

Tôi lên xe máy định phóng đi.

Bỗng thấy Lưu Quân gửi video.

Trong clip, bố Lưu Quân cầm tờ giấy nháp, đọc ra rả ba điều kiện phải tuân thủ khi vào nhà họ Lưu:

1. Phải có bầu trước cưới để chứng minh khả năng sinh sản

2. Khi th/ai 6 tháng phải chứng minh con là của con trai ông

3. Có bầu trước cưới x/ấu hổ quá, mẹ bạn trai trọng thể diện nên sẽ không tổ chức đám cưới

Tôi suýt đ/âm vào gốc cây vì kinh hãi.

Bảo hắn đi khám n/ão đi.

Mơ mộng với ảo tưởng khác xa nhau lắm.

Nhà hai phòng thì đẻ con ở đâu?

Đẻ xong bố mẹ lăn đùng ra ch*t cho cháu rộng chỗ ở?

Hay là treo bố mẹ lên tường?

Hắn bảo tôi nói quá đáng.

Tôi bật cười gi/ận dữ.

Nhà hắn làm chuyện x/ấu xa, lại trách người ta nói khó nghe.

Tôi nói thẳng giờ không phải vấn đề nhà hắn có coi tôi ra gì không, mà là tôi đã coi thường hắn.

Lưu Quân lại bảo: "Đây là nhượng bộ lớn nhất của bố mẹ anh rồi. Ai bảo em là dân quê?"

Lời nào cũng ngụ ý trách tôi không biết điều.

Tôi thực sự không hiểu nổi.

Gia đình chó má thế này, có gì đáng tự hào?

Tự tin là tốt, nhưng tự tin m/ù quá/ng thì thật đáng gh/ét.

"Dân quê còn chẳng thèm nhà anh, thì anh đúng là nên xem lại nhà mình tồi tệ thế nào rồi."

Tôi chuyển video vào nhóm gia đình rồi block luôn Facebook hắn.

Em họ bình luận: "May mà nhà nó chỉ có hộ khẩu thành phố thường, hộ khẩu Bắc Kinh hay Thượng Hải chắc lên trời mất."

Bố tôi nói: "Dồn hết tâm trí vào công việc như thế này, bao năm trong công ty lương vẫn chỉ 5 nghìn, đúng là không thể hiểu nổi."

Danh sách chương

4 chương
08/09/2025 22:06
0
08/09/2025 22:06
0
19/10/2025 11:48
0
19/10/2025 11:47
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu