Tiếng Vọng Mùa Hè

Chương 1

19/10/2025 12:40

Anh trai kế rất gh/ét tôi.

Nhưng tôi luôn thích quấn lấy anh ấy.

Anh ấy bỏ ra 20 nghìn để m/ua chuộc tôi không đi học cùng, bỏ 200 nghìn để tôi chuyển lớp.

Chỉ có điều mỗi lần như vậy, tôi lại tìm cách tiếp cận anh ấy lần nữa.

Sau kỳ thi đại học, anh chuyển một khoản tiền lớn vào tài khoản tôi, lạnh lùng nói:

"Đây là 5 triệu, em đi du học đi, đừng xuất hiện trước mặt gia đình anh nữa."

Mắt tôi đỏ hoe, cúi đầu nói "Vâng".

Tuyệt quá.

Cuối cùng cũng mắc bẫy rồi.

1

Tôi bắt gặp Tạ Tuân suýt hôn cô sinh viên nghèo.

Trong phòng VIP tối om.

Anh mệt mỏi dựa vào góc sofa, nhắm mắt, đường nét góc cạnh chìm trong bóng tối.

Cô gái váy trắng đứng bên cạnh, hai tay chống bên hông anh, khẽ khom người cúi xuống.

Tôi đột ngột đẩy cửa bước vào, cô ta gi/ật mình quay lại.

Đôi mắt ươn ướt như nai con h/oảng s/ợ.

"Niên Gia, em..."

Tôi bước qua cô ấy, tiến thẳng đến Tạ Tuân.

"Tài xế đến đón, chú bảo em đón anh về luôn."

Anh nhặt áo khoác bên cạnh khoác lên người, đi theo tôi ra ngoài.

Đêm khuya, hành lang vắng người.

Anh khép cửa lại nhưng không đi, dựa cửa đứng thờ ơ.

"Cô ấy suýt nữa là hôn anh rồi đấy."

"..."

Tôi im lặng.

Giọng anh bỗng chát chúa:

"Cô ấy nhút nhát lắm, phải rất can đảm mới dám làm vậy."

Tôi mở điện thoại cho anh xem tin nhắn từ bố dượng, giải thích nhỏ:

"Thật là chú bảo em qua đón anh mà."

Anh liếc nhìn, đáp qua loa:

"Ừ."

"Anh đã trưởng thành, thi xong rồi, ông ấy không quản được anh nữa đâu, em có mách lẻo cũng vô ích thôi."

Ánh đèn màu lập lòe chiếu vào khuôn mặt anh.

Gò má ửng hồng.

Anh say rồi.

Tôi nắm ch/ặt ống tay áo, giọng the thé:

"Nhưng..."

Anh vội c/ắt ngang:

"Em tự về đi."

"Còn nữa—"

Ngón tay anh gõ vài cái trên điện thoại.

"5 triệu này em cầm đi du học, đừng xuất hiện trước mặt gia đình anh nữa."

"Chúng ta đừng gặp nhau nữa."

"Niên Gia, anh rất gh/ét em."

Anh sẽ không gặp tôi nữa.

Mắt tôi lập tức đỏ lên, cúi đầu nén nghẹn:

"Vâng."

Tạ Tuân quay vào phòng VIP, đóng sầm cửa lại.

Tôi kiểm tra số dư tài khoản ngân hàng.

Không nhịn được nữa, ngồi thụp xuống bịt miệng cười khúc khích.

Tuyệt quá.

Cuối cùng cũng mắc bẫy rồi.

2

Tạ Tuân gh/ét tôi từ lâu lắm rồi.

Anh nghĩ mẹ con tôi đến với gia tộc Tạ chỉ vì tiền.

Anh đúng là thông minh.

Năm 14 tuổi, anh bỏ hai con thạch sùng lên giường tôi để đuổi tôi đi.

Tôi khóc thét lên.

Bố dượng an ủi bằng cách phát thêm tiền tiêu vặt.

Thấy tiền, tôi lại vui ngay.

Năm 16 tuổi, hai đứa bị xếp vào cùng trường cấp 3.

Anh không muốn học chung lớp, lại sợ bố dượng đ/á/nh rồi an ủi tôi.

Thế là anh bỏ qua các bước trung gian.

"Hai trăm nghìn."

"Em chuyển lớp đi."

Lớp 10, tôi đi.

Lớp 11, tôi quay về.

Anh đâu có nói thời hạn.

Khi tôi đeo ba lô trở lại lớp, mặt Tạ Tuân đen như bồ hóng.

Cậu bạn ngồi bàn trước cười hềnh hệch:

"Tuân à, em gái cậu bền bỉ thật đấy."

Tạ Tuân lạnh giọng: "Cô ấy không phải em gái tao."

Cả lớp cười ra vẻ hiểu chuyện.

Anh nhíu mày nhìn tôi:

"Rốt cuộc em phải làm sao mới chịu biến khỏi tầm mắt anh?"

Mắt tôi đỏ hoe: "Anh gh/ét em đến thế sao?"

Anh giơ ngón tay ra hiệu số tiền.

Tôi cắn môi:

"Xin lỗi, hôm nay em nhầm lớp."

3

Tôi phát hiện cơ hội kinh doanh.

Tạ Tuân thực sự rất giàu, mẹ anh ở nước ngoài đã lo hết đường đi nước bước.

Anh chơi golf, tôi làm đội tạo không khí, mang nước và áo khoác.

Anh chất vấn tôi.

Tôi ngước mắt lấp lánh:

"Em chỉ ngưỡng m/ộ anh trai thôi, không được sao?"

Anh chuyển tiền cho tôi.

"Rảnh thì ra ngoài đi. Đừng quấy rầy anh."

Thế là tôi vui vẻ nhận tiền.

Tôi bám theo Tạ Tuân hơn một năm.

Cả trường biết anh có đứa em kế này, còn đùa rằng lần sau sẽ thăm anh ở bệ/nh viện chỉnh hình.

Dần dà, Tạ Tuân cũng chán giải thích, chỉ việc ném tiền đuổi tôi đi.

Nhưng tôi sẽ không rời máy ATM của mình.

Lễ trưởng thành của Tạ Tuân, anh uống say.

Về đến nhà, tôi một tay bưng canh giải rư/ợu, một tay đỡ anh.

Hy vọng anh say mờ mắt chuyển nhầm thêm số 0.

Anh nheo mắt nhìn tôi, đột nhiên nói:

"Niên Gia, em đúng là xảo quyệt."

Giọng đầy châm chọc.

Bước chân tôi khựng lại trên cầu thang.

Bị m/ắng phải tính thêm tiền.

Anh bất ngờ ôm eo tôi, tắt đèn, ép tôi vào lan can cầu thang xoắn mà hôn.

Tầm nhìn tối sầm.

Chỉ còn khuôn mặt anh phóng đại.

Hơi thở cuồ/ng lo/ạn.

Tôi gi/ật mình đẩy ra, tô canh rơi xuống sàn lóc cóc lăn xuống thang.

Bố dượng trên lầu hỏi: "Gia Gia, sao thế?"

Tôi nén giọng run như mọi khi: "Anh Tuân s/ay rư/ợu nổi nóng, đ/ập vỡ tô của con rồi."

Tạ Tuân cúi đầu dựa lan can, im lặng trong bóng tối.

Bố dượng thở dài:

"Nó vậy đó, say vào là đi/ên lên. Con đừng quản nó nữa, về phòng nghỉ đi, để bố đỡ nó."

Tôi chạy ù về phòng.

Ba giờ sáng.

Tạ Tuân nhắn tin.

[Xin lỗi.]

[Anh nhầm em với người khác.]

Lần đầu anh xin lỗi tôi.

Mà là sự s/ỉ nh/ục.

Kèm chuyển khoản.

Tôi không nhận, cũng không trả lời.

4

Về sau tôi mới biết người đó là ai.

Một trong những người theo đuổi Tạ Tuân.

Lý D/ao Tri - sinh viên nghèo học giỏi top 10 khối.

Cô tự ti nhút nhát, chỉ dám ngắm anh từ xa.

Tạ Tuân lại chú ý cô ấy.

Anh nói: "Cô ta giống Niên Gia, lúc nào cũng vẻ tội nghiệp."

"Diễn cho ai xem?"

Anh gh/ét tôi, nhưng lại thích vẻ mặt đó của Lý D/ao Tri.

Giờ tan học, tôi ngồi trong xe đợi anh.

Thấy phía sau anh có cô nữ sinh đồng phục.

Cửa xe mở.

Anh không lên, tay xách cặp cô ta, nhướng mày nói bâng quơ:

"Đưa bạn về nhà, em tự về trước đi."

Lý D/ao Tri sợ hãi nắm tay áo anh.

Tạ Tuân quay lại thì thầm gì đó, cô ta mới dám lên xe.

Tôi nhìn theo bóng xe khuất dần.

Phát hiện ra rằng:

Tạ Tuân thích loại con gái này.

Nhưng anh không biết.

Lý D/ao Tri nhìn anh bằng ánh mắt đó.

Còn tôi nhìn số dư tài khoản bằng ánh mắt đó.

Danh sách chương

3 chương
08/09/2025 22:14
0
08/09/2025 22:14
0
19/10/2025 12:40
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu