Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- Bà 66 muốn ly hôn
- Chương 10
「Quyết định của tôi sẽ không thay đổi, mọi người cứ đợi xem. Ông ấy nhịn không được bao lâu đâu, sớm muộn cũng gây chuyện đòi ly hôn. Lúc đó tôi sẽ đồng ý ngay cho xong chuyện.」Giọng điệu chẳng chút lưu luyến tình xưa.
Mọi người ngượng ngùng rút lui, bởi nhắc lại quá khứ chỉ khiến bà nhớ đến những trò tai quái ông từng gây ra, càng chứng minh quyết định ly hôn của bà tuy muộn màng nhưng hoàn toàn đúng đắn.
Phía ông nội, ngoài việc kiên quyết không ly hôn, cũng chẳng chịu chủ động giảng hòa. Chúng tôi khuyên ông nói vài lời mềm mỏng hoặc xin lỗi, nhưng ông giả vờ không nghe thấy, nhất mực cho rằng mình không sai, rằng mình mới là người đáng thương nhất. Dù sao hiện tại ông cũng không chịu ly hôn.
Việc hòa giải vẫn phải do chúng tôi đảm nhận, dù hai người ngày ngày lướt qua nhau. Hiếm hoi khi ông chủ động bắt chuyện, nhưng mới nói vài câu đã hỏi bà tiền trong nhà cất đâu mất rồi, lại muốn lấy séc giúp người khác. Kết quả đương nhiên là bị cự tuyệt thẳng thừng.
Bởi lại là chuyện giúp gia đình người tình đầu của ông giải quyết khó khăn kinh doanh, mọi người chỉ biết thở dài ngao ngán. Đến khi ông tìm mọi người v/ay tiền, tất cả đều từ chối. Ông trợn mắt gi/ận dữ: "Cái nhà này lo/ạn rồi! Chẳng còn coi ta ra gì nữa!" rồi hậm hực về phòng.
Bà nội đề phòng ông lại lấy tiền tiêu xài bừa bãi, đem giấu vào chỗ mới chỉ mình bà biết. Bà nói trước khi hoàn tất ly hôn, phải đảm bảo tài sản chung không bị tổn thất vô lý. Hơn nữa, tờ séc "giúp người gấp" trước đó vẫn chưa được hoàn trả, mọi người đều nhớ rõ điều này.
Trước tình hình, thái độ các thành viên trong nhà khác nhau. Đầu tiên là bố tôi kiên định ủng hộ quyết định của bà, cho rằng bà đã chịu đựng quá đủ, hoàn toàn ủng hộ bà ly hôn.
Chú cả vẫn hy vọng hai người hòa thuận tiếp tục sống chung, bởi chú luôn cho rằng gia đình không thể dễ dàng tan vỡ. Dù ông gây bao nhiêu chuyện nhưng không kiên quyết ly hôn, chứng tỏ giữa hai người vẫn còn tình cảm.
Cô cả lại có cách nhìn thứ ba. Ban đầu cô hết sức hòa giải đôi bên. Nhưng thái độ bà không đổi, ông tuy không đồng ý nhưng cũng không có biện pháp hàn gắn hiệu quả, ngược lại càng khiến mối qu/an h/ệ mong manh thêm rạn nứt. Chứng kiến cảnh ấy, cô cảm thấy bất lực và đ/au lòng, nghĩ rằng có lẽ ly hôn cũng là cách giải quyết.
Chú cả thậm chí cãi nhau với bố tôi: "Sao anh cứ thích gây rối thế? Chẳng lẽ anh không mong họ tiếp tục bên nhau sao?" Chú cả quát lên.
Bố tôi không nhượng bộ: "Đây không phải gây rối. Cuộc hôn nhân đến hôm nay, chính những việc cha làm mới là gây rối. Đúng, tôi rất muốn họ mãi bên nhau. Nhưng ông ấy không biết ai thực sự tốt với mình, trong lòng ông ấy chẳng có cái nhà này!"
"Anh! Nếu họ ly hôn, anh biết nhà mình sẽ rắc rối thế nào không? Hai người sống riêng, liệu còn ở chung nhà được không? Chúng ta lại phải bàn tính xem ai ra ở riêng. Đây là nhà của chúng ta mà! Chưa nói đến việc mọi người đều không đồng ý thì sao, chúng ta có quyền lựa chọn không? Rồi việc chăm sóc, phụng dưỡng hai cụ thế nào?"
"Còn nếu sau này ông cụ tái hợp với người tình đầu, muốn tái hôn thì sao? Lúc đó bà cụ sẽ ra sao? Anh chẳng bao giờ nghĩ tới những chuyện này..." Chú cả dập tắt điếu th/uốc vào gạt tàn, nhưng bị bố tôi ngắt lời:
"Tất cả những điều này quả thực rất phiền phức. Nhưng trước đây thì sao? Trước đây không phiền phức sao?"
"Khi cha làm những chuyện trái khoáy ấy, ông có nghĩ đến cảm xúc của mẹ không? Lần trước người tình đầu đến, tôi chưa bao giờ thấy ông chăm chỉ đến thế. Chẳng phải ngày nào ông cũng đòi ly hôn sao? Ông có nghĩ đến suy nghĩ của con cháu chúng ta không?"
"Nói thật với anh, từ khi tôi khôn lớn chút, đã thấy cái nhà này chẳng mấy khi yên ổn..." Giọng bố tôi nghẹn lại vì xúc động.
Chú cả nhắm mắt rồi mở ra, định kéo tay bố tôi nhưng bị phủi ra. Bố tôi hít một hơi, cố kìm nén rồi tiếp tục: "Bao nhiêu lần rồi? Chính ông ấy mới là người gây rối nhiều nhất! Nhưng tại sao chúng ta không dám phàn nàn? Bởi tất cả đều do mẹ gánh vác, anh biết không?! Cuộc sống yên bình của nhà ta đều nhờ mẹ duy trì, anh biết không?! Nhìn bà sống trong tủi nh/ục, tôi chịu hết nổi rồi!"
Cô cả lặng lẽ rơi nước mắt bên cạnh.
Cuộc tranh cãi không đi đến kết luận. Những ngày sau đó, mọi người gặp nhau làm như không có chuyện gì. Quả thực đây là lựa chọn khó khăn, khó có thể khoanh tay đứng nhìn sự việc x/ấu đi.
Nhưng trong cái rủi lại có cái may. Việc ông kiên quyết không đồng ý ly hôn, cùng sự kiên nhẫn chờ đợi ông gây chuyện đòi ly hôn lần nữa của bà, tạo nên sự cân bằng kỳ lạ tạm thời trong thời gian ngắn. Người lớn cũng có thêm thời gian để tìm ra phương án tối ưu.
Mỗi người một nỗi lo, vẫn phải duy trì công việc và học tập bình thường, nên không để ý ông đang tìm cách giúp người tình đầu qua kênh khác, càng không ngờ ông lại tính toán đến khoản bảo hiểm hằng năm của hai cụ.
Đây là khoản bà đột nhiên m/ua sau một lần đ/au ốm, duy trì đều đặn mỗi năm. Bà thẳng thắn nói do lo hai người già yếu, sợ gặp nhiều vấn đề sức khỏe. Khoản đầu tư nhỏ này đảm bảo việc khám chữa bệ/nh không tốn kém, đồng thời nếu có chuyện bất trắc cũng để lại chút gì cho con cháu (cả nhà nghe thế đều bảo bà đừng nói gở!).
Bà từng tâm sự, chính hoàn cảnh khó khăn thời trẻ khiến bà có suy nghĩ này. Dù không kể chi tiết về quãng ngày ấy, nhưng bà thấm thía tầm quan trọng của đồng tiền.
Chương 14
Chương 15
Chương 19
Chương 7
Chương 6
Chương 7
Chương 10
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook