Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tổng tài và người bạn thuở nhỏ dẫn theo nữ chính ngược tâm bất dục đến trại trẻ mồ côi nhận con nuôi.
Tất cả lũ trẻ đều xô vào phía cô bạn thanh mai trúc mã, "Mẹ mới ơi, chọn con đi!"
Dòng bình luận cuồn cuộn chạy ngang màn hình.
"Không thể tự sinh con, đến trẻ mồ côi cũng chê, nữ chính ngược tâm đúng là thảm hại, bị chồng và tiểu thanh mai hợp sức s/ỉ nh/ục!"
"Thanh mai thắng lớn rồi, được tổng tài cưng chiều, lũ trẻ cũng tranh nhau nhận làm mẹ, nữ chính chỉ là đồ trang trí."
"Còn chưa đủ ngược! Phải khiến nữ chính thêm thảm! Tốt nhất khóc ngay tại chỗ, sau này tổng tài hồi tưởng lại mới đủ đ/au lòng mà truy thê!"
Tôi nhìn mấy dòng bình luận, tức đến nỗi nhảy cẫng lên ba thước, lao thẳng đến trước mặt nữ chính đang bị bỏ rơi.
Túm lấy ống tay áo cô: "Chị em ơi, chị biết nấu món hầm nồi gang không?"
Nữ chính ngơ ngác: "Biết, biết chứ."
Mắt tôi sáng rực: "Thế thì được! Em nghiện món đấy, em theo chị!"
1.
Nữ chính Phần Kim Hà đứng ch*t trân, ánh mắt ngơ ngác khó hiểu.
"Cháu... muốn ăn món chị nấu sao?"
Nghĩ đến mùi thơm phức của nồi hầm, mắt tôi sáng như bóng đèn vừa được bật điện!
"Chuẩn rồi chị gái ơi! Chị làm mẹ nuôi cháu nhé! Cháu thích chị lắm!"
Cô chưa kịp đáp, dòng bình luận trước mắt tôi đã bùng n/ổ như pháo hoa ngày Tết:
"Trời ạ! Đứa bé này nhiều nhất 5-6 tuổi mà giọng điệu miền Bắc thế này? Gọi nữ chính bằng chị em, quá hướng ngoại!"
"Đáng lẽ đây là phân cảnh thanh mai s/ỉ nh/ục nữ chính không nhận được con nuôi, nam chủ cũng đổ muối vào vết thương, sao giờ lại thành cảnh bé gái miền Bắc đòi theo nữ chính?"
"Diễn biến gì mà lố bịch thế! Không phải ngược tâm ngược phổi sao?"
Phần Kim Hà khẽ mấp máy đôi môi tái nhợt, giọng nhỏ như muỗi: "Cháu... gọi chị là gì cơ?"
Tôi suy nghĩ giây lát rồi gọi thật chân thành: "Mẹ ơi!"
Vừa dứt lời, đôi mắt vốn như hồ nước ch*t của cô bỗng loé lên tia sáng khó tin. Nước mắt cô rơi như mưa, nện xuống nền xi măng.
Cô định cúi xuống nhưng thân hình mềm nhũn, lảo đảo nghiêng ngả.
Tôi hoảng hốt buông tay áo, lao tới ôm ch/ặt lấy chân cô làm điểm tựa.
"Sao mẹ lại khóc? Cháu có kéo mạnh quá làm mẹ đ/au không?"
Đôi bàn tay nứt nẻ đỏ ửng của tôi vừa quá phấn khích, đúng là có hơi th/ô b/ạo.
Cô lắc đầu quầy quậy, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Đúng lúc này, Châu Thi Kỳ - cô bạn thanh mai áo đỏ - bỗng hét lên the thé:
"Húc Thừa ca, anh xem này! Đứa trẻ hoang nào đây, vô lễ quá, làm Kim Hà sợ rồi kìa!"
Cô ta vặn vẹo đi đến bên Mạnh Húc Thừa, móng tay đính đ/á chĩa thẳng vào mũi tôi:
"Viện trưởng, các người dạy trẻ thế nào? Đứa này vừa đến đã sờ mó lung tung! Chị Kim Hà người yếu, sao chịu được kiểu kéo lôi này?"
Viện trưởng nghe vậy mặt c/ắt không còn hạt m/áu, vội bước tới gi/ật cánh tay tôi đang ôm eo Phần Kim Hà, quát nạt giả vờ:
"Nhị Nha! Buông ra! Mau buông ra!"
"Sao mày hỗn thế? Làm khách sợ rồi biết chưa? Mau xin lỗi cô Phần!"
Tay viện trưởng kéo mạnh. Tính bướng trong tôi bốc lên, không những không buông mà càng ôm ch/ặt hơn.
"Cháu không buông! Cháu chỉ hỏi món hầm nồi gang, mẹ cháu bảo biết nấu, thế là cháu theo mẹ!"
Tôi gào thật to, suýt nữa thì b/ắn nước miếng vào mặt viện trưởng.
"Mày...!" Viện trưởng tức run người.
Phần Kim Hà r/un r/ẩy đưa tay chạm nhẹ vào gò má đỏ ửng của tôi: "Cháu... thật sự muốn theo chị?"
"Chuẩn!"
Tôi gật đầu lia lịa, người đứng thẳng tắp, ánh mắt kiên định: "Theo mẹ, ăn món hầm!"
"Kim Hà, đừng hấp tấp." Mạnh Húc Thừa lên tiếng, giọng lạnh băng.
Hắn nhíu mày, liếc nhìn tôi với ánh mắt kh/inh thị như nhìn rác rưởi: "Đứa trẻ này ngỗ ngược, vô giáo dục."
"Thi Kỳ nói đúng, nhỡ nó làm hại em thì sao? Hơn nữa, gia tộc Mạnh nhà ta không cần thứ bất lịch sự này."
Hắn nhấn mạnh hai chữ "bất lịch sự".
Châu Thi Kỳ lập tức phụ hoạ: "Đúng rồi, nhìn nó bẩn thỉu thế kia, bé gái mà giọng điệu thô lỗ, mang về chỉ tổ bị chê cười!"
"Việc nhận con nuôi quan trọng, đâu thể nghe theo lời trẻ con?"
"Em thấy hôm nay chị Kim Hà đừng chọn nữa, để bọn em chọn giúp đứa ngoan ngoãn biết nói tiếng phổ thông cho."
Dòng bình luận trước mắt tôi lại bùng n/ổ:
"Mang đứa trẻ này về đúng là mất mặt thật, thanh mai nói tuy thô nhưng có lý."
"Nhưng đứa bé này thích nữ chính mà? Rõ ràng nữ chính cũng thích nó, nếu không nhận được... à đúng rồi, ngược tâm bắt đầu đây!"
"Chỉ có mỗi đứa này chọn nữ chính, tại sao cứ phải ngược nữ chính? Cô ấy mất con rồi, chưa đủ cho hồi truy thê sao?"
Phần Kim Hà người cứng đờ, bản năng ôm ch/ặt tôi hơn, cánh tay r/un r/ẩy như đặt cược tất cả.
"Tôi muốn nó."
"Chỉ đứa bé này thôi, tôi chỉ muốn nhận nó làm con."
"Phần Kim Hà, cô đi/ên rồi?!" Châu Thi Kỳ thét lên.
"Vì đứa nhãi ranh này, cô dám trái ý Húc Thừa ca?"
Sắc mặt Mạnh Húc Thừa tối sầm, ánh mắt á/c đ/ộc nhìn chằm chằm Phần Kim Hà.
Không khí ngột ngạt bao trùm cả trại trẻ. Viện trưởng đứng bên lúng túng không dám thở mạnh.
Phần Kim Hà mặt c/ắt không còn hạt m/áu, nhưng càng ôm tôi ch/ặt hơn.
"Mẹ ơi, đừng sợ."
Tôi quay phắt lại, hướng về Mạnh Húc Thừa và Châu Thi Kỳ, dồn hết sức hét bằng chất giọng trẻ con miền Bắc đanh thép:
"Hai người lải nhải cái gì thế?"
"Rốt cuộc ai là người nhận con nuôi? Là mẹ cháu muốn nhận con! Các người chỉ đi theo xem hộ, giờ mẹ cháu chọn cháu, cháu cũng chọn mẹ cháu, có vấn đề gì không? Lải nhải nữa cháu cho ăn đ/ấm đấy!"
Chương 14
Chương 15
Chương 19
Chương 7
Chương 6
Chương 7
Chương 10
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook