Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
“Nói ra cũng vô ích, chỉ khiến anh ấy thêm đ/au lòng.”
“Cậu đúng là... sao cứ ôm hết mọi thứ vào mình? Giá như một ngày nào đó cậu...” Giọng anh nghẹn lại.
“Không sao, bao năm nay chẳng đều qua được rồi sao?”
Tôi an ủi anh, nhưng trái tim mình vẫn mãi không thể ng/uôi ngoai.
Năm năm rồi, tôi vẫn chẳng thể bước ra.
Cúp máy, bàn tay vô thức chạm nhẹ lên bụng, nở nụ cười đắng chát.
5.
“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào.”
Trợ lý Hàn bước vào, ánh mắt lộ rõ vẻ kh/inh thường.
Anh ta quăng chiếc túi tote về phía tôi, giọng lạnh hơn cả Tiêu Tần lúc nãy.
“Tiêu tổng bảo đưa cho cô. Thay đồ đi, đừng làm bẩn chỗ này. Nhìn mà phát ngán.”
Tôi nhìn bộ dạng ướt như chuột l/ột của mình, áo trắng lấm lem bùn đất, quả thật khó coi.
Sau khi tắm rửa, thay bộ đồ sạch sẽ, tôi cúi xuống lau sạch vết bẩn trên sàn.
Trợ lý Hàn vừa gọi lao công tới đã thấy tôi đang dọn dẹp, buông lời châm chọc: “Mùi nghèo xộc lên mũi. Chẳng hiểu sao Tiêu tổng vẫn muốn lưu lại cô.”
Tôi biết anh ta, Hàn Thần, bạn của Tiêu Tần.
Họ quen nhau từ thuở hàn vi, cùng đồng hành giúp Tiêu Tần gây dựng sự nghiệp, sau này tự nguyện làm trợ lý cho anh.
Những chuyện này tôi đọc được trên báo – năm năm qua, tôi luôn âm thầm theo dõi tin tức về Tiêu Tần.
Ngay cả việc anh yêu mấy người, chia tay mấy lần tôi cũng rõ như lòng bàn tay.
Trên mạng có người bình luận: “Bạn gái mới của Tiêu tổng lần nào cũng hao hao người yêu đầu. Chẳng trách cứ vấn vương.”
Tôi tò mò lục tìm thông tin về người yêu đầu tiên của anh.
Trong ảnh, cô gái nghiêng nước nghiêng thành, nụ cười tựa hoa nở.
Đứng cạnh Tiêu Tần thật đúng là trai tài gái sắc, đôi lứa xứng đôi.
Có lẽ chỉ có những cô gái như thế mới xứng với anh.
Tôi cười cay đắng, nhưng trong lòng lại mừng cho anh.
So sánh với các bạn gái khác, tôi nhíu mày: “Giống ở chỗ nào nhỉ?”
Có lẽ... tôi bị m/ù mặt chăng?
...
“Vậy tôi có cần dọn tiếp không ạ?” Tiếng lao công kéo tôi về thực tại.
“Cô ta dọn rồi thì thôi. Đâu phải người quý tộc gì đâu.”
Tôi nhìn thẳng vào Hàn Thần: “Tôi có làm gì phật ý anh không? Vừa vào đã giở giọng đó.”
“Tôi đâu dám. Cô mà phật ý tôi thì rắc rối lại chính tôi chịu.”
“Anh có thể nói chuyện bình thường được không?”
Anh ta khịt mũi: “Được chứ. Vậy tôi hỏi cô, năm năm trước sao cô bỏ anh ấy? Cô có biết lúc đó anh ấy như thế nào không?”
Nói đến đây, nước mắt anh ta còn rơi nhanh hơn tôi.
“Từ ngày cô nói chia tay, anh ấy như mất h/ồn, thậm chí định t/ự t*. Lúc đó, chính tụi tôi phải kéo anh ấy từ vực tuyệt vọng trở về.”
“Vực anh ấy đứng dậy, cùng nhau đi đến ngày hôm nay, vậy mà cô lại quay về. Tại sao? Cô làm tổn thương anh ấy chưa đủ sao?”
“Sao cô còn dám trở lại? Thấy anh ấy thành công nên muốn quay lại chăng? Thẩm Chiêu, cô không tự hỏi mình có xứng không? Giờ cô lấy tư cách gì đứng bên anh ấy?”
Từng lời như d/ao cứa vào tim.
Không phải đ/au vì mình, mà vì biết được Tiêu Tần từng muốn t/ự t*.
Lúc đó, anh tuyệt vọng đến nhường nào?
Tôi không dám nghĩ tiếp, bịt miệng nức nở.
Cổ họng trào lên vị tanh ngọt, ho sặc sụa: “Khụ khụ...”
“Diễn hay lắm. Tôi đâu phải Tiêu Tần, không thương tiếc gì cô đâu.”
Khi anh ta rời đi, tôi mới lảo đảo vào nhà vệ sinh, rửa sạch m/áu trong lòng bàn tay.
6.
Bình minh xuyên qua khung cửa kính rộng lớn, chiếu rọi những sợi vàng óng ánh.
Hơi ấm lâu ngày mới lại chạm vào tim, như quay về thuở nào.
Lâu lắm rồi tôi mới có giấc ngủ ngon lành đến thế.
Dù khi đó hai đứa sống trong căn phòng trọ hai mươi mét vuông, nhưng hạnh phúc ấy giờ đây mãi chẳng thể chạm tới.
“Đang nghĩ gì thế?”
Giọng nói quen thuộc bên tai c/ắt ngang dòng hồi tưởng. Tôi quay sang nhìn Tiêu Tần đang nằm bên, há hốc miệng ngỡ ngàng.
Năm năm, tôi đã quen ngủ một mình.
Ngay cả nỗi sợ bóng đêm năm nào cũng mờ nhạt theo năm tháng.
Anh chống tay lên, ánh mắt dịu dàng như thuở ban đầu.
“Sao? Không quen à? Cô và bạn trai không...”
Đột nhiên anh dừng lại, mắt nhìn xa xăm.
Không hiểu sao giọng anh trở nên thận trọng, đầy tự trách: “Xin lỗi, tôi không cố ý nhắc đến anh ta.”
Anh vẫn như xưa, mỗi khi thấy tôi tiếp xúc với đàn ông khác lại bất an.
Nhưng chỉ biết gh/en lặng, chẳng bao giờ trách móc hay lạnh nhạt.
Nhìn vẻ luống cuống của anh, trong đầu tôi chỉ còn một suy nghĩ.
Không kìm được nữa, tôi hôn lên môi anh.
Đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm bỗng tan chảy, vô tình lấp lánh cả trời sao.
Tôi nghe rõ nhịp tim anh đ/ập thình thịch, cả hơi thở gấp gáp hổn hển.
Bàn tay ấm áp men theo eo tôi trườn lên, đan vào mái tóc.
Chẳng biết từ lúc nào, hai hàng lệ đã rơi.
Còn anh, khóe mắt nhắm nghiền cũng ướt đẫm, hai giọt lệ lăn dài.
Nụ hôn ngọt ngào mà đắng chát, nhưng vị đắng vẫn chiếm phần nhiều.
Tỉnh táo trở lại, tôi vội vàng đẩy anh ra, quay mặt đi không dám nhìn thẳng.
Nhưng cảm nhận rõ ánh mắt th/iêu đ/ốt đang dán ch/ặt vào người, như sóng cuộn trào.
Một lát sau, anh mặc áo rồi cúi xuống thì thầm bên tai: “Chờ tôi.”
“Gì cơ?” Tôi ngẩng lên hỏi thì chỉ thấy bóng lưng khuất sau cửa.
7.
Tiếng khóc lóc vang khắp biệt thự.
Lâm Thi Nguyệt vừa khóc vừa tìm Tiêu Tần, thấy anh không có liền lau nước mắt.
“Thẩm Chiêu có ở đây không?”
“Có, cô ấy đang ở tầng hai.” Lao công trả lời.
“Tôi phải gặp cô ta.” Nói rồi định lên lầu.
“Xin lỗi cô Lâm, không có lệnh của Tiêu tổng thì cô không được lên tầng hai.”
“Vì sao? Cô ta là ai mà được lên đó? Tôi là bạn gái Tiêu ca, bao lâu nay chưa từng bước chân lên lầu!”
Chương 14
Chương 15
Chương 19
Chương 7
Chương 6
Chương 7
Chương 10
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook