Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
“Cô có thể ngừng bám theo anh Cố Chuẩn được không? Hai người sắp ly hôn rồi, còn suốt ngày xuất hiện làm gì cho phiền?”
Tôi bật cười vì tức gi/ận, “Cô thấy tôi bám theo hắn ở chỗ nào? Là hắn không chịu ký ly hôn đấy, ai thèm hắn chứ? Muốn đấu đ/á cũng phải mở to mắt ra nhìn cho rõ, đừng có há mồm là cắn bừa. Cô nên đi nũng nịu anh Cố Chuẩn của cô, bảo hắn ký đơn ly hôn nhanh lên, đừng phí thời gian của tôi.”
Con gái khi yêu IQ bằng 0?
Cô ta còn chưa yêu được mà n/ão đã âm rồi.
“Cô đừng đi! Trừ khi cô cam kết không bao giờ quấy rầy anh Cố Chuẩn nữa!”
“Đồ n/ão tôm! Buông ra!”
“Tôi không buông!”
“Đồ n/ão phẳng! Buông ngay!”
Hà Kiều Kiều ghì ch/ặt lấy tôi, móng tay cắm sâu vào da thịt. Giằng co giữa hai người, cả hai cùng ngã nhào.
Bụng dưới tôi bỗng trào lên luồng hơi nóng.
Kinh nguyệt tới?
Tiếng cãi vã của chúng tôi thu hút đám đông.
“Chảy m/áu rồi! Gọi cấp c/ứu 120 ngay!”
???
“Không không! Không cần đâu!”
Đến kỳ kinh mà gọi cấp c/ứu thì thật quá lố. Tôi định đứng dậy nhưng đầu óc choáng váng.
Nhìn thấy một bóng người lao tới, ôm ch/ặt lấy tôi. Tôi ngất đi trong vòng tay hắn.
16
Tỉnh dậy trong bệ/nh viện.
“Em tỉnh rồi, thấy người thế nào?” Cố Chuẩn đỡ tôi ngồi dậy.
Cửa phòng bật mở. Mẹ tôi bước vào, bố lặng lẽ theo sau.
“Bố tránh chút đi, bố đứng chắn như bức tường thế kia làm sao con vào được.” Tô Trì đẩy nhẹ ông cụ phía sau.
“Ừ ừ.” Bố tôi bước vào, đứng im như pho tượng.
“Con gái, con ổn chứ? Có chỗ nào khó chịu không?”
“Không mà.” Tôi xoay vai, “Con chỉ tới kỳ thôi, có cần vào viện đâu, phóng đại quá.”
“Con gái… con…” Mẹ tôi ngập ngừng.
Lòng tôi chùng xuống, chẳng lẽ… u/ng t/hư giai đoạn cuối?
“Mẹ nói đi, con chấp nhận được.” Tôi gượng cười.
“Con gái, con có th/ai rồi.”
“Hả?” Tôi ngơ ngác.
Sắp ly hôn rồi, sao lại có th/ai đúng lúc này?
“Vợ à, mình đừng ly hôn nữa nhé? Anh sai rồi, đứa bé cần có gia đình.”
Tôi bình tĩnh đáp, “Không, chúng ta vẫn phải ly hôn.”
“Không được! Đã có th/ai rồi còn ly hôn gì nữa? Sau này anh sẽ nghe lời em tất cả.”
Cố Chuẩn nài nỉ, tôi nhìn đôi mắt thành khẩn của hắn, quyết định đã định sẵn bỗng nghẹn lại.
“Để… để em suy nghĩ thêm đã.”
Từ khi biết tin tôi mang th/ai, bố mẹ trở nên vô cùng thận trọng. Muốn hỏi điều gì đó nhưng không dám mở lời.
“Bố đừng nhìn con thế nữa, muốn hỏi gì cứ nói thẳng đi ạ.”
Bố tôi cười ha hả, “Đúng là con gái bố, thông minh thế, biết ngay bố có tâm sự.”
“Vậy… bố muốn nói gì ạ?”
“Con… và Cố Chuẩn, vẫn định ly hôn chứ? Bố nói trước nhé, bố luôn ủng hộ mọi quyết định của con, nhưng bố không muốn con vì đứa bé mà chịu thiệt.”
“Ly! Nhất định phải ly! Nhưng Cố Chuẩn không chịu.”
“Lo gì! Con quên bố làm nghề gì rồi à? Công ty bảo vệ lớn nhất Vân Thành. Thằng Cố Chuẩn mà không chịu, bố có cả đống cách trị nó.”
“Trời ơi bố ơi, bố phải thừa nhận mình là người kém thông minh nhất nhà rồi. Bố quên em Tô Trì làm nghề gì rồi sao?”
Em trai tôi - Tô Trì.
Luật sư vàng của Vân Thành, sáng lập văn phòng luật riêng, chưa từng thua kiện nào. Mọi vấn đề pháp lý của công ty bảo vệ của bố đều do cậu ấy đảm nhiệm.
17
Chẳng hiểu sao, Cố Chuẩn như biến thành người khác.
Ngày ngày bám lấy tôi như keo dính, đuổi mãi không đi.
“Anh đừng thế này, nhân viên công ty thấy lại cười cho đấy.”
“Em là vợ anh, anh dựa vào em là đúng rồi. Anh không chỉ muốn dựa mà còn muốn * em nữa.”
“Vãi!” Tay nhanh hơn n/ão, đã vả thẳng vào mặt hắn.
Cố Chuẩn lại tỏ vẻ khoái chí.
Ôi, t/ởm quá.
Mối qu/an h/ệ của chúng tôi dường như ngày càng tốt hơn.
Hôm đó, Cố Chuẩn làm nũng: “Vợ à, em dọn về ở đi. Anh đi làm về nhà trống trải, nhớ em lắm.”
“Không đâu! Chúng ta sắp ly hôn rồi, ở đó không tiện.”
“Anh sẽ không đồng ý ly hôn đâu.”
Hắn lén áp sát, tay mò mẫm vòng eo tôi.
Tôi đ/á thẳng vào ng/ực hắn: “Đừng đụng vào!”
“Vợ à, bác sĩ bảo qua tháng thứ ba có thể vận động nhẹ rồi mà.”
“Đừng gọi em là vợ! Anh ký đơn ly hôn đi, không thì…” Tôi xoa bụng, “Em sẽ phá cái th/ai này.”
“Em đúng là đ/ộc á/c thật.”
Dưới sức ép của tôi, Cố Chuẩn cuối cùng cũng ký ly hôn.
Nhưng hôm nhận giấy ly hôn, hắn khóc như mưa.
Nhân viên sở tư pháp nhìn tôi với ánh mắt khác hẳn.
Sáu tháng sau, tôi sinh một bé trai.
Bố mẹ tôi thích lắm.
“Ngoan nào, dễ thương quá!” Tô Trì xoay quanh đứa bé mới sinh, khiến nó cười khúc khích.
“Ai lại trêu con như chó thế hả?” Bố tôi t/át nhẹ vào đầu Tô Trì.
“Thế phải trêu thế nào?” Tô Trì xoa đầu đỏ au.
Bố tôi suy nghĩ giây lát: “Ngoan ngoan ngoan.”
Mẹ tôi đ/ấm cho một quả.
18
Sau khi sinh con, Cố Chuẩn đến nhà tôi càng nhiều.
Nghe Cố Khê kể, Cố Chuẩn đã sa thải Hà Kiều Kiều.
Vì chuyện này, Hà Kiều Kiều còn đến nhà bố mẹ Cố Chuẩn gây rối.
Cố Chuẩn kiên quyết: “Con mất vợ rồi, em gái ruột cũng oán h/ận con. Mấy năm nay trả ơn cũng đủ rồi. Bố mẹ nếu thấy chưa đủ thì tự trả đi.”
Thấy chưa? Đàn ông thực ra vẫn hiểu rõ việc gì nên làm. Chỉ là đa phần họ không phải trả giá nên mặc kệ.
Mất mấy ngày vẫn chưa đặt được tên cho con.
Bố tôi lật nát cả quyển từ điển: “Hay đặt tên Tô Ý Diễu đi.”
Tôi, mẹ và em trai: …
Đi học làm bài trắc nghiệm, bạn làm xong hết rồi nó còn chưa viết xong tên.
Không thể để con trai tôi thua ngay vạch xuất phát được.
Cuối cùng Tô Trì đặt tên là Tô Kỳ An.
Cả nhà đồng thuận.
Bố mẹ Cố Chuẩn biết cháu theo họ mẹ, đến gây sự.
Tiếc thay, họ quên nhà tôi làm nghề gì.
Họ còn chưa kịp gặp mặt đã bị xua đuổi.
Có Tô Trì ở đây, họ cũng không tranh được quyền nuôi con.
Còn phải trả tiền cấp dưỡng hàng tháng.
Chương 14
Chương 15
Chương 19
Chương 7
Chương 6
Chương 7
Chương 10
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook