Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Nét mặt Giang Tự đột nhiên tái nhợt.
Anh mấp máy môi muốn giải thích.
Nhưng tôi không nghe, lập tức c/ắt ngang.
Bằng giọng điệu thân thiện nhất, tôi dành cho Du Niệm lời chúc chân thành nhất đời mình.
"Em gái yêu quý của chị, có vẻ sau đêm ở khách sạn đó, em đã có th/ai rồi nhỉ, chúc mừng em."
"Giờ em còn muốn ch*t nữa không?"
"Vậy thì cố lên nhé, nhớ phải ch*t trước chị đấy~"
14
Du Niệm x/ấu tính.
Cô ta không chấp nhận lời chúc của tôi.
Vừa khóc vừa hỏi: "Chị sao có thể nguyền rủa em thế?"
Giang Tự cũng tồi tệ.
Anh nhíu mày trách móc: "Du Nam, em ngừng gây chuyện được không?"
Lâm Dung cầm tờ kết quả xét nghiệm bước vào từ cửa càng đáng gh/ét.
Bà ta chỉ thẳng vào mặt tôi, rít giọng nói lời dối trá:
"Nam Nam, mẹ và bố kết hôn bao năm nay đối xử với con không tệ đúng không?"
"Không đòi hỏi con xem mẹ như mẹ ruột, nhưng con không thể nhiều lần b/ắt n/ạt Niệm Niệm nhà mẹ thế này!"
Người x/ấu nhất là bố tôi đi sau lưng bà ta.
Ông không nói gì, giơ tay định xông tới đ/á/nh tôi.
Chỉ có Du Bắc là tốt, tóm ch/ặt tay ông ta nghiến răng nói từng chữ.
Ánh mắt hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Dám động vào cô ấy lần nữa xem!"
Bố tôi biến thành con mụ đàn bà lắm điều.
"Mày là thứ gì? Tao dạy con gái tao cần mày xen vào?"
Tôi: "Du Bắc, ch/ửi hắn!"
"Ngươi không phải hành... ọe..."
"Trẫm phong ngươi làm... ọe... ngự tiền thị vệ, giúp trẫm ch/ửi lại... ọe!"
Tôi lại nôn.
Nôn không báo trước, nôn đến trời đất quay cuồ/ng.
Đám đông xung quanh sợ bị vạ lây, né tránh tứ phía.
Du Bắc hoảng hốt định đỡ tôi.
Nhưng bị bố tôi túm ngược lại.
Không do dự, anh tung một quyền đ/á/nh thẳng.
Biến cố bất ngờ khiến đại sảnh bệ/nh viện náo lo/ạn.
Mẹ con Lâm Dung khóc lóc gào thét.
Đám đông kéo bố tôi, Giang Tự xông đến ngăn Du Bắc, cảnh hỗn lo/ạn ngổn ngang.
Chỉ mình tôi không lo/ạn.
Tôi nôn đến ngất.
Trước khi mê man, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ.
Tôi đã nhầm.
Du Bắc không phải văn nhân.
Anh là người hành động.
Cách anh đ/á/nh người vẫn như mười ba năm trước, tựa sư tử nổi gi/ận.
Hung dữ vô cùng.
15
Tỉnh dậy, tôi nằm trên giường bệ/nh.
Du Bắc không ở trong phòng.
Nhưng anh chưa đi xa.
Bởi tiếng nói chuyện với Tiền Hạo vẫn còn rất gần.
"Cậu đúng là gh/ê thật, bay cả chục tiếng về nước, vừa đáp xuống đã đi tìm Du Nam."
"Mười mấy năm trước vì cô ấy mà đ/á/nh nhau, mười mấy năm sau vẫn thế, chẳng tiến bộ gì."
Cửa phòng im lặng hồi lâu.
Rất lâu sau mới vang lên giọng Du Bắc tựa như thở dài:
"Biết làm sao được? Cô ấy là Du Nam mà..."
Câu nói "cô ấy là Du Nam" khiến tim tôi đ/ập thình thịch.
Nhưng dường như tôi không quá bất ngờ.
Chỉ muốn x/á/c nhận.
Kéo rèm ngăn, tôi đối mặt với vẻ mặt sửng sốt của Du Bắc.
Ánh mắt lướt qua vết xước và bầm tím đã được xử lý trên trán và khóe miệng anh.
Tôi hỏi thẳng: "Du Bắc, anh thích em?"
"Hồi đi học đã thích? Bây giờ vẫn thích?"
Anh không trả lời.
Dù nở nụ cười nhàn nhạt.
Miệng nói: "Muốn biết đáp án? Sau khi phẫu thuật xong anh sẽ nói."
Nhưng ánh mắt anh nhìn tôi dịu dàng sâu lắng, như đang gào thét: "Đúng vậy!"
"Anh thích em!"
Lòng dạ chua xót.
Có chút vui mừng.
Có chút tủi thân.
Lại có chút bất mãn.
Không muốn Du Bắc nhìn thấy.
Tôi giấu nắm đ/ấm trong chăn siết ch/ặt.
Cố nén nước mắt, nở nụ cười với anh.
"Há, tôi còn tưởng mười năm không gặp anh vẫn nhiệt tình thế, người tốt quá nhỉ..."
Không tốt...
Tôi chỉ muốn trước khi ch*t chiếm chút tiện nghi của anh.
Nhưng biết làm sao?
Anh lại đang yêu thuần khiết.
16
Cuối cùng tôi quyết định phẫu thuật.
Có lẽ vì ngất quá đột ngột, bố tôi và Giang Tự cũng biết được bệ/nh tình của tôi.
Họ đến vào buổi chiều.
Giang Tự mặt mày tái mét.
"Du Nam, anh xin lỗi... anh không biết em cũng bị bệ/nh, anh tưởng em đang gi/ận dỗi..."
Giọng bố tôi cũng tốt chưa từng thấy.
"Nam Nam, chuyện lớn thế sao không nói sớm?"
"Đừng sợ, yên tâm phẫu thuật, bố sẽ ở bên con..."
Không biết?
Không nói sớm?
Biết thì sao?
Nói sớm thì sao?
"Biết sớm, anh đã không lên giường với Du Niệm?"
"Biết sớm, bố sẽ đối xử tốt hơn với con? Làm người cha tử tế?"
Không thể.
May là tôi chưa từng kỳ vọng hai thứ này.
Cũng chẳng tin họ thật lòng xin lỗi, c/ầu x/in tha thứ.
Tôi nhắm mắt nằm xuống.
"Cút đi, làm phiền người ta nghỉ ngơi."
Họ dường như còn muốn nói gì đó.
Nhưng vị ngự tiền thị vệ của tôi rất tận tâm.
Tôi vừa trùm chăn, anh đã đuổi họ ra.
Mồm mép sắc như d/ao.
"Được rồi, các người đang trách Du Nam không nói sớm à?"
"Ông." Nhìn bố tôi, anh nhướng mày, "Từ nhỏ ông ch/ửi m/ắng cô ấy, cho cô ấy cơ hội nói chưa? Được voi đòi tiên ai chả làm được?"
"Nếu thật sự quan tâm, sao không biết con bệ/nh? Giờ mới đến, chẳng qua là muốn giảm bớt cảm giác tội lỗi?"
Giang Tự tự tìm cách gây chú ý.
Anh ta nhíu mày: "Qu/an h/ệ Du Nam với bố cô ấy thế nào liên quan gì đến anh? Cần gì anh..."
"Một người yêu cũ đàng hoàng nên ch*t đi cho rồi, anh đàng hoàng chưa?"
C/ắt ngang, Du Bắc kh/inh bỉ.
"Sao vẫn chưa ch*t?"
Ôi trời ~
Miệng lưỡi Du Bắc đúng là lợi hại.
Tay đang truyền dịch.
Một tay búng "sáu".
Đẹp trai thật.
17
Bố tôi và Giang Tự bị Du Bắc m/ắng cho đi thẳng.
Nhưng hai ngày sau vẫn như điểm danh, người đến buổi sáng, kẻ tới buổi chiều.
Tôi bực không chịu nổi, quyết định cho họ chút xui xẻo.
Biết tôi định làm gì, Du Bắc nửa cười hỏi: "Chà, thật sự muốn cay nghiệt thế sao?"
Nhưng chân lại chạy nhanh hơn ai hết.
Vẻ tích cực ấy, có phần nuông chiều.
Anh hành động rất nhanh.
Chưa đầy hai tiếng, đã làm bảng hiệu KT từ ảnh chụp Facebook Giang Tự và tin nhắn Du Niệm gửi tới công ty anh ta.
Còn hai tấm biểu ngữ.
Một tấm "Chuyên nuôi tiểu tam", thuê người đ/á/nh trống khua chiêng gửi tặng bố tôi.
Một tấm "Nhường anh rể cho em, nuôi tốt con anh ta", anh tự tay đưa tới phòng bệ/nh Du Niệm.
Y tá phụ trách tôi rất thích tán gẫu.
Vừa cạo đầu cho tôi, cô vừa buôn chuyện.
"Bệ/nh nhân giường 28 khoa ngoại thật là em gái cô?"
"Video ở đại sảnh hôm ấy không biết bị ai đăng lên mạng, có người tố cô ta vừa vào công ty nhờ cửa sau của anh rể, sau lại cùng anh ta sánh đôi vào khách sạn."
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 7
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook