Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Người bên cười đáp:
"Tam thiếu, bọn tôi đã hẹn đi Tân Sơn rồi, hai ngày nữa mới về được."
3
Chu Dịch sắp xếp cho tôi phòng riêng.
Chúng tôi không có qu/an h/ệ thân mật. Tôi khá bảo thủ trong chuyện này, anh ấy dành cho tôi sự tôn trọng và kiên nhẫn đủ đầy.
Nửa đêm tỉnh giấc, cổ họng khô rát. Không muốn phiền người giúp việc, tôi tự xuống bếp lấy hai chai nước từ tủ lạnh.
Bên ngoài mưa vẫn chưa tạnh.
Đang băng qua phòng khách tĩnh lặng định lên lầu, bỗng từ góc tối vọng ra giọng nói lạnh lẽo:
"Em dâu? Không phải em đã ch*t rồi sao?"
Tôi ngẩng đầu.
Ánh chớp lóe lên, căn phòng bừng sáng trong chốc lát.
Chu Trần dựa người vào lan can cầu thang, mái tóc ướt sũng, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống tôi.
Tôi im lặng đối diện với anh ta.
Hắn cười nhạt bước xuống bậc thang, giọng nói như bọc băng:
"Em tưởng đeo kính râm là ta không nhận ra? Không đâu Đường Gia Duyệt, dù có hóa thành tro bụi, ta vẫn nhận ra em."
Hắn tiến từng bước về phía tôi.
Khoảng cách gần đến mức tôi có thể thấy đôi mắt đỏ ngầu qua những sợi tóc nhỏ nước.
Cơ thể tôi run lên, lùi lại hai bước, giọng căng thẳng:
"Chu Trần, tình huống hôm nay tôi cũng rất sốc, chưa biết xử lý thế nào. Giờ tôi là bạn gái em trai anh, mong anh tôn trọng chút! Xin mời tránh đường!"
Chu Trần cười khẽ:
"Đường Gia Duyệt... Đường Gia Duyệt..."
"Em biết không? Mấy năm nay ta sống không yên ổn, lang thang khắp nơi. Em là tình đầu, là người phụ nữ duy nhất dám bỏ ta. Ta đã định xem em như ánh trăng đã tắt rồi, sao em dám... dám xuất hiện trở lại?"
Đúng vậy, trùng hợp kinh khủng.
Chu Trần - anh hai của Chu Dịch - chính là bạn trai cũ thời đại học của tôi.
Là sinh viên khoa Quốc tế, với ngoại hình tựa thần tượng, hắn được mệnh danh "nam thần" và thường xuyên xuất hiện cùng tôi - "nữ thần" của trường.
Hai năm đó, tôi mất cha mẹ, bị đuổi khỏi Đường gia, rơi vào vực thẳm cuộc đời.
Hắn theo đuổi tôi nhiệt thành, giúp đỡ tôi mọi vấn đề, như vị c/ứu tinh giữa cơn bĩ cực.
Tình yêu thời sinh viên thường bắt đầu ngọt ngào và kết thúc chóng vánh.
Đằng sau vẻ hào nhoáng yêu chiều tôi là bản tính chiếm hữu cực đoan.
Những mối qu/an h/ệ bình thường của tôi với nam sinh, giáo viên luôn mang đến rắc rối cho họ.
Hắn diễn quá hoàn hảo trước mặt tôi, đến khi những người xung quanh lần lượt gặp nạn, tôi mới nhận ra bộ mặt thật.
Sau một năm yêu nhau, tôi đề nghị chia tay.
Hắn phát đi/ên.
Hành hạ tôi suốt nhiều tháng trời, phá nát những kỷ niệm đẹp đẽ.
Một đêm nọ, hắn s/ay rư/ợu gây t/ai n/ạn rồi bỏ trốn về Malaysia. Bị cảnh sát truy nã, hắn không thể trở lại Trung Quốc.
Nửa năm im hơi lặng tiếng, khi hắn quay lại tìm tôi, mọi người đồng lòng nói với hắn:
Đường Gia Duyệt đã ch*t vì bệ/nh.
Gửi cho hắn giấy chứng tử và ảnh m/ộ phần giả mạo.
...
Lúc này, hắn đứng quá gần.
Tôi quay mặt đi chỗ khác.
Bị hắn nắm mạnh cằm kéo lại:
"Đường Gia Duyệt, đừng trốn! Giờ trước mặt em không phải thằng Chu Trần ngốc nghếch ngày xưa nữa đâu!"
Giọng hắn đầy cay đ/ộc.
Tôi giãy giụa thoát khỏi tay hắn, thở hổ/n h/ển:
"Chu Trần, chuyện chúng ta đã qua rồi! Giờ tôi là bạn gái em trai anh! Xin hãy giữ phép tắc!"
Hắn đứng im, mắt dán ch/ặt vào tôi.
Như đang nhìn xuyên thấu.
"Kiều Việt, em ở đó à?"
Giọng Chu Dịch vọng từ tầng hai.
Tôi đẩy Chu Trần ra, vội vã lên lầu.
Chu Dịch đứng đầu cầu thang.
Tôi lao vào lòng anh, toàn thân r/un r/ẩy.
Anh khẽ gi/ật mình rồi siết ch/ặt tôi:
"Không sao đâu Kiều Việt, sợ sấm chớp hả? Anh ở đây rồi, đừng sợ."
Chân tôi mềm nhũn, anh đỡ lấy eo tôi bế lên phòng.
Liếc nhìn về phía cầu thang.
Bóng người mờ ảo vẫn đứng đó.
Đêm đó, Chu Dịch ngồi bên giường nắm tay tôi đến khi tôi ngủ.
Tôi cũng nắm ch/ặt tay anh không buông.
Lần đầu tiên tôi tỏ ra phụ thuộc anh như vậy.
Chu Dịch vừa vui mừng vừa cảm động.
Lúc anh gục bên giường thở đều đặn.
Tôi nhìn chằm chằm ra cửa sổ.
Mưa đã tạnh tự lúc nào.
Vầng trăng tròn treo lơ lửng.
Sau vẻ trong trẻo tinh khôi ấy.
Là một màn đêm đặc quánh.
4
Sáng hôm sau.
Chu Dịch nắm tay tôi thân mật xuống lầu.
Chu Trần đang ăn sáng, hai người giúp việc đứng hầu cận.
"Anh hai chưa đi à?"
Chu Dịch ngạc nhiên.
Chu Trần ngẩng lên cười tươi:
"Tối qua mưa to quá, anh đổi ý rồi. Lâu lâu em về, anh phải ở lại cùng em... và em dâu tương lai chứ."
Ánh mắt hắn lướt qua mặt tôi rồi lãnh đạm quay đi.
Trong bữa sáng, Chu Dịch ra ngoài nghe điện thoại.
"Ăn xong rồi."
Chu Trần buông đũa.
Người giúp việc vội đưa khăn, kéo ghế.
Hắn thong thả lau miệng, đi ngang sau lưng tôi.
Tôi vừa thở phào.
Bỗng những ngón tay lạnh quấn quanh cổ, khẽ vuốt ve đầy khiêu khích.
Tôi gi/ật mình quay lại.
Hắn cười khẩy:
"Tối qua, A Dịch cũng sờ em như thế này à?"
"Nhớ ngày xưa, anh phải năn nỉ mãi em mới cho động vào một tí."
Tôi sửng sốt nhìn hắn.
Không ngờ hắn trơ tráo đến thế.
Những người giúp việc vẫn bình thản, như đã quá quen với hành vi này của hắn.
...
Tôi trở nên thích được Chu Dịch ôm.
Trong phòng khách, ngoài vườn, bên cửa sổ.
Chúng tôi lúc nào cũng dính lấy nhau.
Trong vòng tay anh, tôi khẽ r/un r/ẩy như sợ hãi như tủi thân.
"A Dịch, còn mấy ngày nữa gặp được đại ca?"
Anh hôn lên đỉnh đầu tôi: "Ba ngày nữa, nhớ nhà rồi hả? Hay... có ai làm em buồn?"
Chương 7
Chương 15
Chương 27
Chương 21
Chương 18
Chương 11
Chương 7
Chương 9
Bình luận
Bình luận Facebook