Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Anh che chắn cho tôi hướng về phía tòa nhà giảng đường.
"Nhan Dụ, cậu thấy khoảng cách này có tiện không?"
Ý tôi thực sự muốn hỏi là:
Cổng trường này gần Bắc Đại nhất.
Nếu Nhan Dụ thấy thuận tiện thì tôi sẽ thổ lộ mình là sinh viên Bắc Đại.
Nhưng dường như Nhan Dụ không nghĩ theo hướng đó.
Anh liếc nhìn vai tôi đã ướt đẫm hơi mưa.
Rồi dịch dù sang phía tôi thêm chút nữa.
Sau đó trả lời:
"Không tiện. Em vào gần đây, sắp ướt hết rồi."
Anh thuận tay ôm lấy vai tôi.
Kéo toàn bộ người tôi vào trong bóng dù.
Tôi: "..."
Lần đầu chuẩn bị tâm lý, thất bại.
...
Một lần khác, tôi rủ Nhan Dụ đi ăn.
Tôi cố tình chọn đợi ở nhà ăn.
Từ tòa thí nghiệm của anh đến nhà ăn chỉ mười lăm phút.
Chẳng mấy chốc tôi đã thấy anh.
"Nhan Dụ, em thấy chúng ta quá gần nhau rồi."
Nhan Dụ không hiểu.
Nhan Dụ nghi hoặc.
"Chúng ta đang hẹn hò, gần nhau chẳng phải rất bình thường sao?"
"Nhưng người ta thường nói, khoảng cách tạo nên vẻ đẹp mà? Cậu thấy hai đứa mình cách xa chút thì sao?"
Tôi khoa tay múa chân.
Nhan Dụ khẽ nhíu mày.
Anh kéo tôi lại gần hơn.
"Không sao cả, tớ bị cận, xa ra chỉ thấy toàn hạt mờ."
Tôi: "..."
Thôi được, tôi lại cảm thấy một trận thất bại ê chề.
27
Mãi một tuần sau.
"Lệnh Mông, đây là phiếu thông tin dự thi, em xem qua đi."
Khi tôi vẫn đang suy nghĩ cách nào để Nhan Dụ biết mình là người Bắc Đại.
Thì bạn cùng phòng đột nhiên quay về, đưa cho tôi một tập tài liệu.
"Phiếu dự thi gì cơ?"
"Cuộc thi Vật lý liên danh Thanh Hoa - Bắc Đại tổ chức đó, không phải hôm trước em nhờ chị đăng ký hộ sao?"
Cái gì?!
Sao tôi không nhớ gì hết?
Nhờ bạn cùng phòng nhắc nhở, tôi mới chợt nhớ ra.
Chuyện xảy ra đúng ngày tôi đi tìm Nhan Dụ.
"Cuộc thi này, có thể rút lui không?"
Nếu tôi nhớ không nhầm.
Dạo trước Nhan Dụ đến Bắc Đại, nói về dự án thi đấu đang chuẩn bị chính là cái này.
Bạn cùng phòng lắc đầu với tôi.
"Phiếu đăng ký đã nộp lên rồi."
"À mà lần này giám khảo chính là anh chàng hôm trước ăn cơm với em đó, hóa ra anh ta là dân Thanh Hoa à."
"..."
Xem ra không thể dùng biện pháp dò xét hay vòng vo nữa rồi.
So với việc để Nhan Dụ bất ngờ phát hiện tôi là người Bắc Đại.
Tôi nghĩ tốt nhất mình nên trực tiếp đến Thanh Hoa, nói rõ mặt đối mặt với anh ấy.
Nhưng vì sự kiện liên trường Thanh - Bắc.
Hai đại học danh tiếng đều rơi vào không khí chuẩn bị căng thẳng trước thi đấu.
Các thí sinh dự thi đã vậy.
Ban giám khảo càng hơn, không cần đi hỏi thăm.
Chỉ cần nhìn vào lịch sử chat giữa tôi và Nhan Dụ là biết.
Chúng tôi đã ba ngày không liên lạc.
Tôi không tìm được Nhan Dụ, đành gọi điện.
"Nhan Dụ, em có chuyện muốn nói."
"Em yêu, anh đang bận chuẩn bị cho cuộc thi, chuyện gì để lát nữa nói được không?"
Không thể trì hoãn được nữa.
Tôi không tưởng tượng nổi.
Đến lúc đó tôi mặc áo đồng phục Bắc Đại, xuất hiện tại hội trường thi đấu của Thanh Hoa.
Rồi chạm mắt với Nhan Dụ đang ngồi ghế giám khảo, sẽ là cảnh tượng thế nào.
Nhưng tôi chưa kịp mở lời.
Đầu dây bên kia đã có người gọi Nhan Dụ đi.
Thế là anh cúp máy.
Mãi đến trước ngày thi.
Tôi vẫn không kịp giải thích với đối phương.
Thế là vào ngày thi đấu.
MC trên sân khấu giới thiệu các đội tham dự.
Còn sự chú ý của tôi dồn cả vào bàn giám khảo.
Nhan Dụ chưa nhìn thấy tôi.
Nhưng tôi biết, đây chỉ là tạm thời.
Bởi vì rất nhanh sau đó, MC đã xướng tên đội Bắc Đại.
"Khoa Vật lý Đại học Bắc Đại, tân sinh viên năm nhất, Lệnh Mông!"
Giọng nói của anh ta vừa dứt.
Tôi đã thấy một người ở bàn giám khảo ngẩng đầu lên nhanh chóng.
Cách một khoảng không xa.
Tôi vẫn có thể cảm nhận ánh mắt hơi nheo lại của đối phương.
Cái nhìn hoang mang nhưng chấn động.
Ha ha ha...
Bất ngờ chưa?
28
Suốt cả trận đấu.
Tôi không dám liếc nhìn bàn giám khảo.
Nhưng tôi cảm nhận được, ánh mắt vừa nghi hoặc vừa ngập ngừng không nói nên lời đang đổ dồn về phía mình.
Tôi chưa từng nghĩ một ánh mắt có thể truyền tải nhiều lời đến thế.
Sau khi trận đấu kết thúc.
Nhan Dụ ba ngày không thèm để ý đến tôi.
Tôi không nhịn được nữa, đi tìm anh.
Nhan Dụ đang làm thí nghiệm.
Cách nửa vách kính, tôi khẽ gõ cửa sổ.
"Nhan Dụ."
Anh mặc nguyên bộ đồ thí nghiệm trắng.
Không biết đang tính toán gì trên tấm bảng.
Chi chít một đống.
Nghe thấy tiếng động, chỉ khẽ ngẩng mí mắt lên.
Cuối cùng tôi cũng hiểu cảm giác mà Ái Anh Tư Đản nói "Nhan Dụ dù mặt không biểu cảm vẫn có thể dọa ch*t người".
Tôi rón rén bước vào.
"Nhan Dụ."
Đối phương không thèm đáp.
Tôi ôm tay, kêu lên một tiếng.
"Hôm thi hôm trước, tay em dính th/uốc thử, đ/au quá."
Chưa dứt lời.
Một bóng người lướt qua trước mặt.
Đối phương không nói hai lời liền nắm lấy tay tôi.
"Sao không nói sớm?!"
Giọng nói trầm đặc đầy nghiêm túc vang lên.
Nhan Dụ nắm ch/ặt tay tôi, kiểm tra khắp nơi.
Tôi chớp mắt: "Em đùa đấy."
"..."
Bóng người bên cạnh đơ cứng.
Nhan Dụ ngẩng mắt.
Kính bảo hộ đeo bên ngoài đôi mắt.
Nhưng ánh mắt lạnh lùng vẫn không giảm.
"Còn lừa anh điều gì nữa?"
Giọng nói của anh vang ra từ sau khẩu trang.
Nhan Dụ chưa từng dùng giọng điệu lạnh nhạt như vậy với tôi.
Tôi cảm thấy tim đ/au như kim châm.
Mắt đỏ hoe không nhịn được tủi thân.
"Em xin lỗi, Nhan Dụ, em không cố ý."
29
Tôi thành khẩn xin lỗi Nhan Dụ.
Là do tôi tự cho mình thông minh, tưởng trường anh là Bắc Đại.
Về sau lại sai tiếp sai mãi, giấu tiếp giấu hoài.
"Em chỉ nghĩ, nếu em nói mình ở Thanh Hoa, chúng ta có nhiều cơ hội gặp nhau hơn."
Em thực sự không cố ý.
Về sau em cũng nhiều lần định nói với anh mà.
Là do anh hoặc không hiểu, hoặc không có thời gian.
Nghe đến đây, Nhan Dụ vừa buồn cười vừa tức.
"Thế cuối cùng là lỗi của anh?"
"Không, là lỗi của em."
Nhan Dụ thở dài, dùng ngón tay lau nước mắt cho tôi.
"Khóc gì? Anh đâu có nói là gi/ận em."
"Nhưng anh vừa dùng giọng điệu đó."
"Dọa em thôi."
"..."
Tôi nhìn chằm chằm Nhan Dụ, vẫn chưa thấy lòng nhẹ đi.
"Nhưng anh ba ngày không thèm để ý đến em."
Em còn nhắn tin cho anh nữa.
Nhan Dụ thở dài:
"Bởi vì mấy ngày nay, anh đang tính toán quãng đường em đến Thanh Hoa."
"Hả?"
"Tòa thí nghiệm của anh cách ký túc Bắc Đại một quãng đường dài đằng đẵng.
Chương 9
Chương 27
Chương 13
Chương 6
Chương 13
Chương 13
Chương 22
Bình luận
Bình luận Facebook