「Hứa Láng em đi đâu rồi? Tại sao lại b/án nhà?」

「Hứa Láng, anh nhớ em lắm. Suốt tháng qua anh chỉ mong được gặp em. Trong trận lũ bùn đ/á ấy, chính nhờ nghĩ về em mà anh có dũng khí để cố gắng sống sót. Anh còn phải trở về cưới em nữa mà...」

……

「Hứa Láng, sao em không hồi âm?」

12.

Tôi tưởng mình và Giang Hàn sẽ không còn gặp lại nhau, nhưng rõ ràng tôi đã đ/á/nh giá thấp sự dai dẳng của con người.

Trên đại lộ ven hồ Bân Giang.

Giang Hàn tiều tụy, râu ria lởm chởm lao đến trước xe tôi, chặn đường chất vấn:

「Hứa Láng em đi đâu rồi?! Tại sao không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn?!」

Hắn nghi ngờ nhìn quanh: 「Nguyệt Nguyệt nói đã gặp em ở đây khi đi nộp hồ sơ, ban đầu anh còn không tin. Làm sao em có đủ khả năng sống trong biệt thự cao cấp thế này?」

「Chẳng lẽ...」 Hắn nhìn tôi từ đầu đến chân với ánh mắt dò xét.

Trước đây Hứa Láng một bộ quần áo mặc cả năm, trang phục tuy không đến nỗi rá/ch rưới nhưng cũng giản dị đến mức tối giản. May mà khuôn mặt xinh đẹp nên không khiến hắn x/ấu hổ trong nhóm bạn.

Chưa cần bàn đến giá trị chiếc xe Hứa Láng đang lái.

Chỉ riêng bộ trang phục hàng hiệu trên người cô đủ thấy gần đây cuộc sống của Hứa Láng vô cùng sung túc.

Chiếc túi xách đó hắn từng thấy, lúc Nguyệt Nguyệt đi m/ua đồ nhân viên SA đã giới thiệu.

Đó là món hàng chỉ dành cho khách VIP cấp cao nhất, giá trị một chiếc túi ngang ngửa một căn hộ view sông.

Ánh mắt hắn dịch lên, chiếc đồng hồ trên tay Hứa Láng...

Trong buổi tiệc cuối năm của tập đoàn mà cha Nguyệt Nguyệt mời cả nhà hắn tham dự, hắn đã thấy tổng giám đốc Lục đeo một chiếc y hệt, chỉ khác màu kim cương.

Nhìn Giang Hàn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên tay tôi, tôi biết hắn bắt đầu nghi ngờ.

Rốt cuộc hiếm ai phô trương đến mức dùng kim cương làm hai dây đeo.

Một dây màu xanh, một dây hồng.

Hồi còn tên Lục Nhất Huyền, anh trai tôi ngày nào cũng đeo chiếc đồng hồ kim cương xanh ấy.

Tất cả chỉ vì lời nói của đứa em gái:

「Anh ơi, khi em lớn lên sẽ dùng kim cương làm chiếc đồng hồ đẹp nhất.」

「Dây xanh cho anh - hiệp sĩ của em. Còn em là công chúa, sẽ đeo dây hồng!」

Bao năm qua, vị công tử phong nhã của gia tộc họ Lục vẫn kiên trì đeo chiếc đồng hồ lấp lánh đến chói mắt ấy, trở thành giai thoại bất di bất dịch trong giới thượng lưu.

……

Tôi ngước nhìn Giang Hàn, lòng đầy bực bội đang cân nhắc có nên gọi bảo vệ tống cổ hắn đi không.

Kẻ trước mặt dường như đã x/á/c nhận được điều gì, mặt mũi đ/au khổ: 「Hứa Láng, không ngờ cái ch*t của anh lại khiến em suy sụp đến mức tự nguyện sa đọa, để người ta bao nuôi!」

Tôi: 【...?】

13.

Giang Hàn khẳng định tôi bị Lục Hoa Khanh bao nuôi.

Hắn giả vờ đ/au lòng nói dù tôi phạm sai lầm, nhưng xem tình nghĩa cũ vẫn có thể cho tôi cơ hội.

Tôi nghi hoặc: 【?】

Giang Hàn chờ mãi không thấy tôi nhận tội, đành tự mình gợi ý:

「Hứa Láng, em b/án căn nhà đó cũng được. Nhưng em biết đấy, mẹ anh sang đây không có chỗ ở, nhất là chú anh đang bệ/nh cần chữa trị dài ngày...」

Tôi vẫn im lặng, tò mò không biết da mặt con người có thể dày đến mức nào.

Giang Hàn rất không hài lòng. Hắn hạ mình nói hết lời mà tôi không những không khóc lóc ăn năn c/ầu x/in tha thứ, ngược lại còn nhìn hắn với ánh mắt châm biếm tò mò.

Ánh mắt kh/inh bỉ và sáng rõ ấy khiến hắn bối rối.

「Chẳng lẽ Hứa Láng biết chuyện gì... Không thể nào, chuyện này không mấy người biết. Cô ta chỉ đang giả vờ bình tĩnh để thăm dò xem anh có thật lòng tha thứ không.」

Nghĩ vậy, Giang Hàn càng thêm tự tin.

Hắn chỉnh lại cà vạt, hắng giọng:

「Anh lên xe nói chuyện nhé, lâu ngày không gặp, mình đi đâu tâm sự.」

Thấy hắn cuối cùng cũng rời khỏi đầu xe, định mở cửa ghế phụ.

Tôi nắm lấy cơ hội, đạp ga vọt đi.

Giang Hàn: 【...】

「Hứa Láng! Em đi là chúng ta chia tay! Đừng hối h/ận!」

Phía sau vang lên tiếng gào thét tuyệt vọng.

Tôi suy nghĩ một chút, lái xe lùi lại đoạn đường.

Giang Hàn mắt sáng lên, gương mặt gi/ận dữ ban nãy nhanh chóng phục hồi vẻ kiêu ngạo.

Hắn dừng bước, cố ý chờ tôi mềm lòng.

Tôi cho xe đến vị trí hắn có thể nhìn rõ hành động.

Hạ kính cửa giơ tay ra, từ từ giơ lên:

【OK!】

14.

Trang cá nhân gần đây của Thẩm Nguyệt vô cùng nhộn nhịp.

Như kẻ thứ ba vừa leo lên ngôi vị chính thất đã vội vàng khoe khoang:

「Hôm nay anh Giang đã tỏ tình với em, anh ấy nói cuối cùng cũng nhìn ra ai thật lòng ai giả dối quanh mình.」

「Anh Giang dẫn em đi ăn Nhật, đang lúc em ngượng ngùng thì anh ấy bất ngờ lấy nhẫn cầu hôn. Gh/ét quá đi, em còn chưa kịp trang điểm. Nhưng anh ấy bảo trong mắt anh, em lúc nào cũng xinh đẹp nhất.」

Kèm theo vài tấm ảnh tự sướng chụp môi chúm chím, đôi mắt to đẫm tình của Thẩm Nguyệt nhìn vào ống kính đầy e thẹn, như muốn thách thức thẳng vào mặt tôi.

……

Lục Hoa Khanh bên cạnh cố chòm đầu vào xem, mặt mũi đầy hứng thú.

「Em gửi kết bạn với cô ta cho anh đi, hai người họ diễn hay lắm, vui gh/ê!」

「Trong danh sách bạn bè của anh chẳng có ai phóng khoảng được như vậy...」

Tôi tập trung trả lời email báo cáo quý của các phòng ban, không ngẩng đầu:

「Anh bỏ thói quyện mỉa mai đi thì tự khắc sẽ có nhiều bạn.」

Lục Hoa Khanh khịt mũi "hừ" một tiếng, kiêu ngạo nằm dài ra sofa... chơi trốn tìm với Lục Nhất Trụ.

Nhìn cảnh một người một chó chơi đùa không biết chán này, tôi cảm thấy đ/au đầu.

Trước khi về nhà, những tưởng tượng về sự bài xích, lạnh nhạt và áp bức hoàn toàn không xảy ra.

Từ khi Lục Hoa Khanh biết được năng lực công việc và sở thích ki/ếm tiền của tôi, dường như hắn đã tìm được tri kỷ, đem tất cả dự án quan trọng dạy tôi tận tay.

Mỹ danh là: 「Tập làm quen sớm để chuẩn bị tiếp quản tập đoàn sau này.」

Rồi thực sự trở thành ông chủ khoanh tay.

Ngày ngày ngoài việc lo nấu ăn cho tôi, m/ua sắm cho tôi, tiêu tiền cho tôi, thì chỉ còn chơi đùa với chó.

Ban đầu tôi còn ngại ngùng, cảm thấy mình đang xâm phạm lợi ích của hắn.

Luôn cố gắng thu liễm, không dám hành động thoải mái.

Hôm đó, Lục Hoa Khanh họp bạn, tôi đến đón.

Đi đến ngoài phòng VIP, nghe thấy ai đó chế nhạo: 「Tổng Lục, ngần ấy gia nghiệp lớn nỡ lòng trao cho con bé mới vào nghề?」

Một cảnh tượng quen thuộc biết bao.

Danh sách chương

5 chương
08/09/2025 22:45
0
08/09/2025 22:46
0
20/10/2025 09:05
0
20/10/2025 09:04
0
20/10/2025 09:02
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu