Buổi Sáng Đoàn Tụ

Chương 5

20/10/2025 08:40

Rồi tôi nâng mặt cậu ấy lên, nói thật chân thành:

"Đừng nh/ốt mình trong lồng đ/au khổ nữa, cậu không còn là đứa trẻ bị ng/ược đ/ãi ngày xưa đâu. Cậu không thấy sao? Tương lai cậu sẽ có cuộc sống rất tốt đẹp mà."

Tôi siết ch/ặt tay cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Cậu là người quan trọng nhất cuộc đời tôi, dù là mười bảy hay hai mươi bảy tuổi, tôi vẫn sẽ mãi yêu cậu."

"Vì vậy đừng khóc nữa, nếu cậu khóc thêm, tim tôi sẽ đ/au lắm."

Thật bất ngờ, cậu ấy sững người một lúc, không hét lên đuổi tôi đi như trước nữa.

Thay vào đó, cậu lặng lẽ kéo chăn che mặt, chỉ để lộ đôi mắt đẫm nước cúi xuống, khẽ thở ra từ mũi: "Tôi có khóc đâu".

Hệ thống "ding" vang lên: "Giá trị hắc hóa của phản diện 50%".

Vài giây sau, cậu lại khẽ hỏi tôi:

"Cô thật sự yêu tôi chứ?"

"Yêu."

"Luôn luôn như vậy sao?"

"Mãi mãi."

"Vậy cô thề đi."

Trong đêm tối, chúng tôi móc ngón tay thề ước.

"Tôi sẽ mãi mãi yêu cậu, ngay cả cái ch*t cũng không thể chia lìa chúng ta."

9

Nửa tháng trôi qua nhanh như chớp mắt.

Phó Nhiên gọi điện báo sắp về.

Lòng tôi trào dâng xúc động, mong ngóng từng giây được gặp lại cậu.

Đúng lúc này, một tin nhắn bật lên.

Là thiệp mời đám cưới của nữ chính.

Cô ấy sắp kết hôn?

Tôi hơi ngạc nhiên, mở tấm thiệp điện tử ra thì càng kinh ngạc hơn khi phát hiện chú rể không phải là nam chính.

Chuyện gì thế này?

Hai người họ từng yêu nhau thắm thiết đến thế cơ mà? Cô chạy trốn, anh đuổi theo, tình yêu h/ận thương đan xen.

Tôi cứ tưởng họ sẽ vướng víu cả đời.

Nam chính đuổi theo nữ chính bao lần, cuối cùng vẫn không thành công sao?

Tôi không giấu tin nữ chính kết hôn với Phó Nhiên nhỏ.

Cô ấy là hơi ấm duy nhất trong tuổi thơ cậu.

Nhà cô ở cạnh Phó gia, mỗi khi Phó phụ bạo hành xong, cô lại lén qua vườn hoa giữa hai nhà mang cơm cho Phó Nhiên nhỏ bị cấm túc.

Trong nguyên tác, Phó Nhiên hắc hóa sau này cũng có nguyên nhân từ cô.

Tôi nghĩ, hồi đó Phó Nhiên hẳn cũng từng rung động với cô.

Nghe xong lời tôi, gương mặt Phó Nhiên nhỏ thoáng hiện vẻ mơ hồ, nhanh chóng thu liễm tâm tư, đăm đăm nhìn tấm thiệp mời:

"Tôi muốn đi."

Tôi an ủi vuốt ve mái tóc cậu.

10

Ở Bắc Kinh có nhiều người quen Phó Nhiên, tôi nhờ người hóa trang cho cậu ấy trông như người khác.

Đúng như dự đoán, đó là một đám cưới cực kỳ xa hoa.

Rèm ngọc trai từ trần nhà hội trường đan xen với dải voan trắng uốn lượn.

Thược dược và linh lan - loài hoa nữ chính yêu thích - xếp tầng thành tháp hoa, tỏa hương thơm ngọt ngào.

Đến phần trao nhẫn.

Dưới lời chúc phúc đầy nhiệt huyết của MC, nữ chính và chú rể say đắm hôn nhau, ánh mắt tràn ngập yêu thương.

Tôi cảm thán.

Cô từng trao trọn tâm h/ồn cho nam chính.

Nhưng cuối cùng lại lấy người khác.

Hóa ra cuối câu chuyện, hai người xứng đôi nhất chưa chắc đã bên nhau đến đầu bạc.

Ngay cả nam nữ chính cũng không ngoại lệ.

Phó Nhiên nhỏ bên cạnh đang chăm chú nhìn.

Đôi mắt cậu lộ vẻ tập trung tôi chưa từng thấy.

Còn có chút... khát khao?

Thấy cảnh này, lòng tôi chợt thấy khó chịu.

Vừa định gọi cậu, mở miệng lại không nói thành lời.

Biết nói gì bây giờ?

Cậu bé mười bảy tuổi chưa từng gặp tôi, trong thế giới nguyên bản của cậu, chỉ có nữ chính từng giúp đỡ là phương hướng cậu hướng về.

Nếu không phải hệ thống đưa cậu đến thế giới này, với cậu có lẽ tôi chỉ là người lạ.

Tôi đang mải mê suy nghĩ thì những cánh hoa hồng bỗng rơi lả tả trên đầu.

Cánh hoa nhẹ nhàng đáp xuống vai từng vị khách.

Tôi giơ tay hứng lấy một cánh.

Cậu chợt nhấp ngụm rư/ợu trên bàn rồi nghiêng người, ánh mắt lấp lánh:

"Lúc chúng ta kết hôn cũng thế này sao?"

"Hả?"

Tôi ngỡ ngàng, không ngờ cậu lại hỏi tôi chuyện này.

Cậu lặp lại: "Em với anh, đám cưới chúng ta cũng hoành tráng thế này chứ?"

Ngọn nến trên bàn lung linh lay động.

Tiếng chạm cốc pha lê vang trong chén rư/ợu nâng lên hạ xuống, giấy màu và cánh hoa bay lượn dưới ánh đèn, cả không gian ngập tràn ngọt ngào và hân hoan.

Tôi chăm chú nhớ lại khung cảnh đám cưới năm ấy, nụ cười hạnh phúc tự nhiên nở trên môi.

"Còn hoành tráng hơn thế này."

Tôi nói:

"Ban đầu em định tổ chức đám cưới du lịch, nhưng anh không đồng ý. Anh nói khó khăn lắm mới cưới được em, anh muốn cả thế giới biết anh hạnh phúc thế nào."

"Anh tự tay nói lời yêu, tự tay đón em từ tay ba, tự tay đeo nhẫn cho em. Dù trải qua bao đắng cay anh chẳng hé răng, nhưng đó là lần duy nhất anh khóc."

"Vì em nói: Em đồng ý."

Thiếu niên mím môi, nghe xong liền buông lỏng sống lưng đang căng cứng.

Đôi mắt cậu dưới ánh đèn lấp lánh ánh sáng kỳ lạ, trong đồng tử in hình bóng tôi.

Cậu gật đầu, mỉm cười.

"Vậy thì tốt."

"Thì ra có người luôn yêu tôi ở tương lai."

"Vậy là tôi... yên tâm rồi."

11

Tôi chưa kịp hỏi cậu ý gì thì...

"Ch/áy! Ch/áy rồi!"

"C/ứu với, chạy mau mau!"

Tiếng hét k/inh h/oàng bỗng x/é tan không khí vui vẻ của hội trường.

Mọi người chưa kịp hiểu chuyện gì thì cửa trước bị nhân viên hốt hoảng mở toang.

Ngay lập tức, làn khói đặc quánh cùng ánh lửa cuồn cuộn tràn vào.

"Ch/áy rồi, mọi người chạy mau, đi lối thoát hiểm ngay!"

Phó Nhiên nhỏ lập tức phản ứng, nhanh chóng làm ướt khăn trên bàn bịt vào miệng mũi tôi rồi kéo tay tôi chạy ra.

Tim tôi đ/ập nhanh, cảm giác bất an kỳ lạ khiến tôi ngoái lại nhìn.

Chỉ một cái liếc, tôi thấy nữ chính trong bộ váy cưới trắng tinh, mắt trợn trừng.

Móng tay cô gần như cào vào gạch, cơ thể vươn tới phía trước, cổ họng phát ra tiếng nấc nghẹn ngào - chồng cô đang bất tỉnh trên sàn nhà.

Danh sách chương

5 chương
08/09/2025 22:42
0
08/09/2025 22:42
0
20/10/2025 08:40
0
20/10/2025 08:39
0
20/10/2025 08:37
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu