Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- Gặp Mùa Hè
- Chương 5
“Kỳ Nguyệt… Có mẹ… thật tốt biết bao.”
Giây phút ấy, tôi mới hiểu ra.
Cô gái nổi lo/ạn này, kẻ chẳng sợ trời đất, lúc nào cũng mang bộ dạng gai góc – hóa ra là đứa trẻ bị bỏ rơi bên đường mà người cha nghiện c/ờ b/ạc của cô nhặt về.
Từ nhỏ đã bị người ta ch/ửi là “đồ con hoang”.
Không có mẹ, ai cũng b/ắt n/ạt cô.
Vì thế, cô mới khoác lên mình bộ giáp đầy gai nhọn.
Dùng nắm đ/ấm và tiếng ch/ửi rủa, tự vạch ra cho mình một lãnh địa nhỏ bé.
Cô ấy, cũng chỉ là một đứa trẻ khao khát được mẹ yêu thương mà thôi…
12
Không lâu sau, điểm thi đại học được công bố.
Ngày tra c/ứu điểm, Hứa Kiến Hạ còn căng thẳng hơn cả tôi.
Cứ đi đi lại lại, miệng lẩm bẩm:
“985! 985! 985!”
Tôi nhập số báo danh, mấy giây trang web load dữ liệu mà tim như ngừng đ/ập.
656 điểm!
“Á á á!!!”
Cô ấy hét lên trước cả tôi, ôm chầm lấy tôi:
“Trời ơi! Trời đất ơi! 656 điểm! Kỳ Nguyệt mày đỉnh quá! Đỉnh cao chót vót! Đậu 985 chắc như đinh đóng cột rồi! Tao biết mà! Đệ tử của tao đúng là đỉnh của chóp!!”
Tôi bị cô lắc cho hoa cả mắt, trong lòng nở rộ một vườn hoa.
“Còn chị Hạ? Chị cũng tra điểm đi?”
Tôi cười đẩy cô ra.
Cô bĩu môi:
“Tra cái gì, có gì đâu mà tra, chắc điểm nát như tương rồi.”
Dưới sự ép buộc của tôi, cô miễn cưỡng nhập thông tin.
211 điểm.
Tôi: “……”
Cô lại tỏ ra kinh ngạc:
“211? Ê! Trùng hợp gh/ê ha! Mày 985, tao 211, bộ đôi này đúng là trời sinh một đôi! Sau này bang hội của bọn mình đặt tên là Liên minh 985211, nghe chất đét!”
Lối suy nghĩ kỳ lạ của cô khiến tôi vừa buồn cười vừa bất lực.
Nghe nói Tô Vãn Tình chỉ được hơn ba trăm điểm, ngay cả trường cao đẳng tốt cũng khó đậu.
Hứa Kiến Hạ biết tin liền bật chế độ chế giễu:
“Ôi giời, đây chẳng phải tiểu thư kế thừa gia nghiệp sao? Điểm có đủ để kế thừa sạp tạp hóa dưới nhà không?”
Tôi đăng ký vào trường đại học trọng điểm địa phương, gần nhà, tiện chăm sóc gia đình.
Còn chị Hạ, cô muốn hoàn thành giấc mơ thống trị Bắc Thành.
Nhưng giấc mơ cần kinh tế hỗ trợ.
Cô hào hứng nói với tôi:
“Hóa ra lương vào xưởng còn cao hơn sinh viên đại học, tao chuẩn bị vào xưởng bắt ốc vít đây.”
Rồi khoác ba lô lên đường.
13
Mấy tháng sau khi nhập học, cuộc sống đại học bận rộn nhưng tràn đầy.
Tôi nhắn hỏi cô:
[Chị Hạ, bắt ốc vít thế nào rồi?]
Nửa ngày sau cô mới trả lời:
[Ốc vít không bắt, đ/ập cho ông quản lý một trận, nghỉ việc rồi.]
[Tao chuẩn bị vào Nam phất lên! Nghe nói bên đó ki/ếm tiền dễ lắm!]
Tôi vội hỏi:
[Chị đi đâu? Làm gì?]
[Yên tâm! Đường đường chính chính! Ki/ếm tiền thôi!]
Cô trả lời m/ập mờ.
Tôi không yên tâm, chuyển hết 800 nghìn dành dụm được từ việc gia sư cho cô:
[Chị Hạ, cầm đi! Đường xa nghèo túi nhưng phải đủ xài. Có gì nhất định phải nói với em!]
Một lúc lâu sau.
Cô nhận tiền, trả lời một icon OK.
Một tháng sau.
Cô đột nhiên xuất hiện trước cổng trường tôi.
Phong trần vất vả, nhưng ánh mắt sáng rực.
Gặp mặt không nói nhiều, ném cho tôi một phong bì dày cộm.
Tôi mở ra xem, bên trong là một xấp tiền đỏ dày đặc, ít nhất năm triệu!
“Tiền đâu ra vậy?!”
Cô đắc ý, đầy vẻ bí ẩn và khoe khoang:
“Vận may ki/ếm được! Chút ít thôi, cầm mà xài!”
Đầu óc tôi ù đi, lập tức bừng bừng lửa gi/ận:
“Hứa Kiến Hạ, mày đi đ/á/nh bạc rồi phải không!”
Cô bị tôi quát cho sững người.
Rồi hơi có chút hối lỗi quay mặt đi:
“Gào cái gì… Chỉ chơi nhỏ thôi mà…”
“Mày dám đ/á/nh bạc nữa không! Tao ch/ặt tay mày bây giờ tin không!”
Tôi tức gi/ận m/ắng cô,
Cô bị tôi quát cho đứng hình cả buổi mới hoàn h/ồn:
“Kỳ Nguyệt giờ lớn mật gh/ê ha? Dám dạy dỗ cả tao rồi? Hay mày lên làm đại ca cho rồi?”
Tôi lập tức xịu xuống, nhưng vẫn nằng nặc nói:
“Chuyện phạm pháp không được làm…”
Lại không nhịn được khóc thút thít.
Cô thấy tôi khóc lại cuống lên.
Bực bội gãi đầu:
“Được rồi tao biết rồi! Khóc cái gì! Không làm nữa được chưa!”
Cô giơ tay thề.
Tôi vừa nức nở vừa nói: “Em có học bổng, lúc ít tiết đi làm gia sư, lắc trà sữa, đủ xài rồi. Chị không cần lo cho em, chỉ cần chị… ổn định… đừng bốc đồng… đừng làm chuyện dại dột…”
Tôi như một bà mẹ già lắm lời căn dặn đứa con nổi lo/ạn.
Hôm đó, tôi dẫn cô đi dạo chậm rãi trong khuôn viên trường.
Con đường rợp bóng cây, thư viện, giảng đường sáng sủa, sân vận động tràn đầy sức sống…
Cô nhìn tất cả, trong ánh mắt lấp lánh một thứ ánh sáng tôi chưa từng thấy:
“Kỳ Nguyệt, hóa ra… cảm giác học đại học tuyệt vời thế này sao.”
Tôi nói: “Ừ, ở đây… không ai b/ắt n/ạt em, cũng không ai coi thường em.”
Cô tự giễu cười:
“Hừ, tiếc là tao không có cái đầu thông minh như mày, từ nhỏ đã là học sinh cá biệt, sinh ra đã không hợp với sách vở.”
Lúc ấy tôi nghĩ, nếu Hứa Kiến Hạ sinh ra trong một gia đình bình thường, liệu có trở thành học sinh hư không?
14
Sau này, chúng tôi liên lạc thưa dần.
Cô luôn bảo đang bận, đang ki/ếm tiền, địa điểm cũng phiêu bạt khắp nơi.
Ở trường, khoản trợ cấp tôi nộp đơn xin, sắp được phê duyệt thì bị một người bạn có qu/an h/ệ chen ngang.
Cố vấn học tập ám chỉ tôi “vì đại cục”.
Tôi uất ức đến phát khóc, trốn trong nhà vệ sinh ký túc xá lén lau nước mắt.
Giây phút ấy, chỉ muốn gọi điện cho Hứa Kiến Hạ, muốn nghe cô ch/ửi bới “thằng chó nào dám cư/ớp đồ của người tao bảo kệ? Đập ch*t nó!”
Nhưng tôi lại sợ.
Sợ cô biết chuyện, sẽ không quan tâm trời đất gì mà xông đến đ/á/nh người ta, gây thêm rắc rối.
Đành nuốt nỗi oan ức vào trong.
Ban ngày làm thêm ở tiệm trà sữa, tối chạy đi dạy gia sư.
Mệt như chó, chỉ muốn ki/ếm thêm tiền, giảm gánh nặng cho gia đình.
Đúng lúc tôi lắc trà sữa đến mức nghi ngờ nhân sinh, Hứa Kiến Hạ đột nhiên gọi điện:
“Kỳ Nguyệt, tao vừa thừa kế mười tỷ, còn thiếu một đứa đi theo, qua đây ngay!”
Tiếng nhạc trong cửa hàng đinh tai nhức óc.
Cô đang lảm nhảm cái gì thế?
Qua đâu cơ?
“Không được chị Hạ ơi! Em đang lắc trà sữa đây! Thằng khốn nào đặt 60 ly Trà xanh đ/ập tan trai đểu! Tay em toàn cơ bắp rồi! Không đi được!”
Giọng cô vang lên:
“Trà sữa nhảm nhí gì thế? Mày thích à? Được! Chờ đấy, tao m/ua cái tiệm cho! Muốn lắc bao nhiêu tùy thích!”
Tôi: “???”
M/ua tiệm?
Xong rồi, Hứa Kiến Hạ không nhỡ bị tẩy n/ão trong tổ chức đa cấp chứ?
Chưa đầy nửa tiếng.
Trước cửa tiệm trà sữa dừng lại hai chiếc xe sang bóng loáng, có thể soi gương được.
Trên xe bước xuống hai người đàn ông mặc vest đen chỉn chu, nét mặt nghiêm nghị.
Họ đi thẳng đến chỗ tôi đang vật lộn với quả chanh:
“Xin hỏi có phải cô Kỳ Nguyệt không?”
Tôi vẫn cầm bình lắc lắc đi/ên cuồ/ng, mặt mũi ngơ ngác:
“Hả? Số đơn bao nhiêu ạ?”
“Chào cô Kỳ Nguyệt, tiểu thư chúng tôi đang ở Thượng Hải, đặc phái chúng tôi đến đón cô.
Chương 5
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 5
Chương 7
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook