Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
6
Cuộc hành trình kết thúc.
Hay đúng hơn, là bị buộc phải dừng lại.
Về đến nhà được một tuần, tôi tự nh/ốt mình trong phòng.
Bố mẹ tưởng tôi bị kích động, mỗi ngày chỉ đặt cơm trước cửa rồi thở dài bỏ đi.
Tôi không để ý đến họ.
Đầu óc tôi không ngừng lặp lại từng cử chỉ, từng lời nói của Trần Khải.
"Phía dưới nặng hơn phía trên."
"Nó chìm quá chậm."
"Chúng ta nên chìm xuống."
Tôi lục tung tất cả sách giáo khoa vật lý, định luật Newton, công thức lực đẩy Archimedes, nhập môn thuyết tương đối rộng.
Tôi muốn chứng minh hắn sai.
Nhưng chẳng chứng minh được gì.
Hành động của hắn, lời nói của hắn, như cái gai đ/âm vào óc tôi, không thể nhổ ra.
7
Ngày thứ 7, ngày "đầu thất" trong văn hóa truyền thống, chuông cửa reo.
Một bưu kiện không thông tin người gửi, người nhận là tôi.
Tôi mở hộp.
Bên trong không có xốp, không vật liệu đệm lót, chỉ có một vật thể kim loại to bằng nắm tay được bọc trong vải nhung.
Tôi lấy nó ra.
Rất nặng, mật độ cực cao, bề mặt màu bạc xỉn, không nhận ra chất liệu gì.
Hình dạng nó giống con quay, hoặc một cái phao.
Tôi nhìn chằm chằm nó rất lâu.
Như bị m/a ám, tôi bưng chậu nước đến, thả nó vào.
Nó không chìm xuống đáy.
Nó nổi trên mặt nước, chìm nhẹ một phần.
Nhưng nó không đổ, chỉ nghiêng đi.
Với góc nghiêng nhỏ đến mức mắt thường khó nhận ra, rồi đứng yên như thế.
Tôi dùng ngón tay khua mặt nước tạo gợn sóng.
Sóng gợn lăn tăn, nhưng nó vẫn bất động.
Tôi dùng sức ấn nó nằm ngang trên mặt nước.
Vừa buông tay, nó lập tức lật lại, trở về góc nghiêng cố định ấy.
Như có bàn tay vô hình dưới nước đang giằng co với nó.
Hoặc, thứ nó chống lại là lực lượng nào đó từ phía trên mặt nước.
Tôi nhìn chằm chằm, mồ hôi lạnh toát sau lưng.
8
Dưới đáy hộp, tôi sờ thấy thứ gì đó mỏng manh.
Là một thẻ nhớ.
Tim tôi như ngừng đ/ập.
Mở máy tính, cắm vào.
Bên trong sạch sẽ, chỉ một thư mục, trong thư mục chỉ một file PDF.
Tiêu đề file khiến hơi thở tôi nghẹn lại.
"Biến dạng cục bộ độ cong không-thời gian và sự trôi dạt điểm neo trọng lực".
Tác giả: Trần Khải.
Tôi mở ra.
Chi chít công thức, biểu đồ, dữ liệu.
Nhiều thứ tôi không hiểu, như lời nói đi/ên của kẻ mất trí.
Nhưng phần lớn tôi hiểu được, đó là vật lý và toán học chúng tôi từng học chung.
Trần Khải dùng những kiến thức quen thuộc ấy để suy luận ra kết luận tôi không thể nào lĩnh hội.
Hắn nói, hằng số hấp dẫn G không phải giá trị bất biến.
Hắn nói, "thực tại" dưới chân chúng ta là lời dối trá.
Hắn nói, trên quy mô vũ trụ, tồn tại vô số "điểm neo trọng lực", giăng không-thời gian như tấm lưới khổng lồ, duy trì thế cân bằng mong manh.
Còn khu vực hồ Vọng Thư, tồn tại một "điểm neo giả".
Hắn nói, không gian nơi đó vốn dĩ đã nghiêng.
Nên đ/á chìm chậm.
Nên hắn cảm thấy "phía dưới nặng hơn phía trên".
Bởi trong nhận thức hắn, lực hấp dẫn từ sâu dưới lòng đất và sức kéo khó gọi tên từ chiều không gian khác đang đồng thời tác động.
Luận văn này chưa hoàn thành.
Logic của nó hỗn lo/ạn, nhảy cóc, chứa đầy những suy luận người thường khó lý giải.
Nó không giống luận văn học thuật nghiêm túc.
Giống hơn lời kêu gào tuyệt vọng của kẻ đang cố chứng minh với thế giới điều mình thấy.
Hắn không nghiên c/ứu.
Hắn đang ghi chép.
9
Tôi kéo file PDF xuống trang cuối.
Nơi đó không có tính toán, không biểu đồ.
Chỉ có bản đồ đơn giản vẽ tay khu vực quanh hồ Vọng Thư.
Trên bản đồ, dấu X đỏ đ/á/nh dấu trên ngọn núi xa xôi biệt lập cách xa hồ.
Tôi nhớ hồi nhỏ từng đến đó, có một trạm quan sát bỏ hoang.
Bên cạnh là tọa độ.
Dưới tọa độ có dòng chữ khác.
Viết bằng bút đỏ, lực đạo mạnh đến mức gần như x/é rá/ch giấy.
"Vết nứt Bất Chu Sơn, khởi điểm của mọi mất cân bằng."
"Họ đã sai, 'nổi' mới là giải thoát."
Tôi tắt máy tính, dựa vào ghế, thở gấp.
Mọi thứ đã liên kết lại.
Cái phao kỳ dị, luận văn đi/ên lo/ạn, câu nói trước lúc ch*t của hắn.
Đây không phải t/âm th/ần bất ổn.
Đây là hành trình chuẩn bị kỹ lưỡng, hướng đến "sự thật".
Trần Khải tìm thấy "sự thật" của hắn, rồi chìm xuống.
"Nổi, mới là giải thoát."
Đầu óc tôi ù đi.
Chìm.
Nổi.
Hai kết cục trái ngược.
Đã Trần Khải "chìm" xuống hồ, vậy "nổi" là gì?
Tôi phải đi.
Tôi phải đến xem, nơi bị Trần Khải gọi là "vết nứt Bất Chu Sơn" kia, rốt cuộc có gì.
10
Tôi cầm điện thoại, gọi cho B/éo.
B/éo tên Trương Bác Văn, lớn lên cùng tôi và Trần Khải từ thuở còn mặc chung quần.
Tính tình kiên định, gan cũng to.
Điện thoại thông.
"Alo, Sâm ca, sao thế? Đỡ hơn chưa?" Giọng B/éo nghe mệt mỏi.
"B/éo, tao phải về hồ Vọng Thư." Giọng tôi bình thản.
Đầu dây bên kia im lặng.
Hơn chục giây sau, tiếng gào của B/éo mới vang lên.
"Mày đi/ên rồi?! Lâm Sâm mày đi/ên đúng không? Chỗ đó ch*t người rồi!"
"Trần Khải không t/ự s*t." Tôi nói.
"Không t/ự s*t là gì? Vụ án đã kết thúc! Mày muốn làm gì?"
"Tao đi tìm câu trả lời."
"Trả lời cái đếch! Mày bị kích động rồi! Tao bảo mày đừng có làm liều, tao sang nhà chú thím đây!"
"B/éo," tôi ngắt lời, "mày còn nhớ hồi lớp 9, ba đứa đi leo núi hoang, tao trượt chân rơi xuống không?"
B/éo đơ người, "Nhớ chứ, sao?"
"Lúc đó là mày và Trần Khải, hai đứa kéo tao lên." Tôi nói, "Giờ Trần Khải rơi xuống rồi, chỉ còn hai đứa mình."
"Lần này chúng ta kéo nó lên đi!"
Đầu dây bên kia lại chìm vào tĩnh lặng ch*t chóc.
Lần này, im lặng còn lâu hơn.
Lâu đến mức tôi tưởng hắn đã cúp máy.
Chương 5
Chương 5
Chương 6
Chương 5
Chương 6
Chương 13
Chương 6
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook