Xa Cách Mùa Hè

Chương 6

20/10/2025 10:07

Anh ta đền bù cho tôi gấp đôi tiền ph/ạt vi phạm, yêu cầu tôi trong hai ngày phải tìm được chỗ ở mới.

Khi tôi đang tranh luận với chủ nhà, Tạ Sơ Ngôn ngồi ngay bên cạnh.

Anh nhíu mày, "Em cần anh nói chuyện với hắn không?"

Tôi cúp máy, "Không cần, tiền ph/ạt vi phạm khá cao, số tiền đó đủ để em thuê nhà mới rồi."

Những năm nay tôi chạy chữa bệ/nh khắp nơi, không có chỗ ở ổn định, đã quen với chuyện này.

"Dọn đến chỗ anh đi."

"Hả?"

Tạ Sơ Ngôn lặng lẽ đảo mắt đi nơi khác, "Gần bệ/nh viện, tiện điều trị."

Người vốn hoạt bát như tôi bỗng trở nên vụng về, "Ồ... Như vậy có làm phiền anh không—"

"Không phiền."

Thế là tôi thuận lợi dọn vào căn hộ của Tạ Sơ Ngôn.

Một khu chung cư khá ổn gần bệ/nh viện.

Nhà không quá rộng nhưng được cái thiết kế hợp lý, thoáng đãng.

So với căn phòng tôi thuê trước đây, thật sự tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Tạ Sơ Ngôn phải đi làm, đưa cho tôi mật khẩu cửa.

"Để đồ đạc cho công ty vận chuyển đặt trong phòng khách, tối anh sẽ thu dọn."

Tôi đứng trong nhà, gãi đầu.

Không ngờ mình lại "sống chung" với Tạ Sơ Ngôn dễ dàng như vậy.

Lần đầu tiên đặt chân vào không gian riêng của anh, tôi cảm thấy e dè.

Không dám nhìn ngó lung tung, ngồi ngay ngắn trên sofa.

Hỏi Tạ Sơ Ngôn: "Em ngủ phòng nào?"

"Phòng nào cũng được."

"Hả?"

Anh ấy bận làm việc, không hồi đáp thắc mắc của tôi.

Tôi liều mình bước vào căn phòng bên phải.

Bộ ga giường màu xanh dương đậm.

Rèm cửa màu xám chống ánh sáng.

Trên bàn để đồng hồ sạc không dây.

Tủ kính treo đầy áo sơ mi của Tạ Sơ Ngôn.

À... Đây là phòng ngủ chính.

Tôi đóng cửa lại, mở phòng khác, đặt vali vào.

Trời dần tối.

Tôi nấu xong cơm tối, bày bát đũa, ngồi đợi ở bàn ăn.

Không biết từ lúc nào đã ngủ gục trên bàn.

Lúc Tạ Sơ Ngôn mở cửa bước vào, tôi đang mơ màng.

Tóc giả xiêu vẹo trên đầu, sắp rơi xuống.

Khi anh đến bên cạnh, tôi bỗng gi/ật mình tỉnh dậy.

"Anh về rồi!"

"Ừ."

Không biết có phải ảo giác không, ánh mắt Tạ Sơ Ngôn nhìn tôi còn mãnh liệt hơn ở bệ/nh viện.

Tôi hoảng hốt, chỉnh lại tóc giả, đứng dậy, "Em ăn cơm rồi, em... đi ngủ trước đây."

Tạ Sơ Ngôn thu lại ánh mắt, nói khẽ: "Được. Anh bận, lần sau đừng đợi."

"Vâng."

Tôi nhanh chóng lẻn về phòng ngủ dành cho khách.

Soi gương kiểm tra tóc giả, trong lòng đầy hối h/ận.

Đây là bộ tóc tôi thích nhất, hình như lúc nãy đã suýt rơi xuống.

Tạ Sơ Ngôn không nhìn thấy đỉnh đầu trọc của tôi chứ?

Tôi cắn răng, tháo tóc giả ra.

Buồn bã thở dài.

Từ nhỏ tôi đã thích làm đẹp, đặc biệt chăm sóc tóc, thời đi học tóc dài ngang lưng, đen nhánh bóng mượt.

Mấy năm trước chưa tái phát, tóc vẫn dày đen.

Nhưng giờ đây, nhìn bản thân trong gương với mái tóc thưa thớt, tôi không thể nào cười nổi.

X/ấu quá.

Mới chỉ là đợt hóa trị thứ hai.

Vài đợt nữa, sẽ phải cạo trọc đầu.

Cốc cốc cốc...

Tạ Sơ Ngôn đang gõ cửa.

"Đồ vệ sinh anh để trong nhà tắm rồi, em ra dọn dẹp không?"

Tôi lập tức tắt đèn, chui vào chăn, "Không, em ngủ đây."

Bên ngoài không còn tiếng động gì.

Anh đứng ở cửa một lúc rồi rời đi.

Tôi đợi đến nửa đêm, khi ánh đèn cuối cùng ngoài cửa tắt hẳn, mới nhảy xuống giường.

Rón rén mở cửa, định vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.

Kết quả, một tia sáng yếu ớt từ phòng khách chiếu tới.

Tạ Sơ Ngôn đang ngồi trên sofa.

Xung quanh chất đống tài liệu.

Chiếc đèn bàn nhỏ bên cạnh rọi sáng khuôn mặt anh.

Tạ Sơ Ngôn dễ dàng nhìn thấy tôi lén lút, đầu không đội tóc giả.

Tôi đờ người, không biết nên đóng cửa giả vờ ngủ tiếp, hay bước ra ngoài như bình thường.

Tạ Sơ Ngôn đặt tài liệu xuống, bước tới.

"Em... em vừa ngủ dậy, định đi vệ sinh—"

"Đừng động."

Tạ Sơ Ngôn nắm lấy tay tôi đang che đầu, ép tôi vào tường, hơi thở ấm áp phả vào mặt tôi.

Anh cúi xuống hôn tôi.

Cơ thể tôi run lên, tim đ/ập lo/ạn nhịp.

Hơi thở trở nên gấp gáp.

Bóng anh che khuất tia sáng duy nhất.

Bóng tối khiến thính giác trở nên nhạy bén lạ thường.

Hơi thở chúng tôi quyện vào nhau.

Môi lưỡi giao nhau.

Tôi nghe thấy tiếng áo sơ mi Tạ Sơ Ngôn cọ vào tóc mình.

Nghe thấy tiếng yết hầu anh lăn, và nhịp tim càng lúc càng dồn dập.

Chúng tôi hôn nhau rất lâu.

Lâu đến mức tôi bắt đầu khó thở.

"Trốn anh hả?"

Tôi vô thức cúi đầu, nhưng nghĩ đến việc đỉnh đầu sẽ lộ ra, lại vội ngẩng mặt lên, "Ai trốn anh chứ? Tự luyến."

Tạ Sơ Ngôn xoa xoa mái tóc tôi, đồng tử phản chiếu hình bóng tôi: "Ừ, như này thuận mắt hơn nhiều."

"Như nào?"

"Không đội tóc giả."

Anh cọ mũi vào tôi, thì thầm: "Anh đã muốn hôn em từ lâu, nhưng thấy em lo lắng cho bộ tóc giả, nên không dám động vào."

Tôi quay mặt đi, buông xuôi: "Đừng nhìn nữa, x/ấu lắm."

"Không x/ấu, rất đẹp."

"Nói dối."

Tạ Sơ Ngôn nắm tay tôi, dắt vào nhà tắm.

"Lúc nãy anh có chuyện muốn nói với em."

Anh bật đèn, những vật dụng trên bàn rửa mặt hiện ra rõ mồn một.

Ở vị trí nổi bật, có chiếc tông đơ điện.

Anh nhìn tôi trong gương, hỏi: "Em biết cạo tóc không?"

Tôi cắn môi, "Em chưa muốn cạo sớm thế... Ít nhất giờ vẫn còn tóc."

Tạ Sơ Ngôn đưa tông đơ cho tôi, "Ý anh là, em giúp anh cạo."

"Anh đi/ên rồi à?"

Tôi nhìn mái tóc đen dày của anh, nhíu mày ch/ặt, trong đầu hiện lên hình ảnh Tạ Sơ Ngôn trọc đầu.

Dù không x/ấu, nhưng cảm giác rất kỳ cục...

Tạ Sơ Ngôn tự mang ghế nhỏ đến, "Anh còn quá trẻ, anh hy vọng em giúp anh cạo thành hình tượng đáng tin cậy với bệ/nh nhân."

Tông đơ được cắm điện.

Vang lên tiếng o o.

Mắt tôi cay xè, cố kìm nước mắt.

"Em không muốn."

Rõ ràng anh đang muốn đồng hành cùng tôi.

Tạ Sơ Ngôn cười, nắm lấy cổ tay tôi.

"Đừng sợ, bắt đầu đi."

Tay anh rất vững.

Theo tiếng rung o o, tóc Tạ Sơ Ngôn rơi xuống sàn.

Anh thật sự không chút xót xa.

Không chừa lại sợi nào.

Tôi nhìn anh trong gương, mếu máo: "Thật là trái với mong muốn, trông anh còn trẻ hơn, như sinh viên thực tập mới vào viện."

Danh sách chương

5 chương
08/09/2025 23:00
0
08/09/2025 23:00
0
20/10/2025 10:07
0
20/10/2025 10:05
0
20/10/2025 10:04
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu